Ba mẹ Tiêu hoàn toàn phớt lờ những lời bàn tán, mấy người trong thôn vốn muốn chọc giận họ để buộc phải cho con cháu quay lại nhờ Tiêu Linh Dạ dạy kèm, cuối cùng cũng không đạt được ý muốn, dần dần, họ thấy chán nên cũng thôi.
Tuy vậy, điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến ấn tượng của dân làng dành cho Tiêu Linh Vũ. Trong mắt mọi người, cô là đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hiền lành, ngoại trừ việc năm xưa cô cố chấp qua lại với Trần Nhiên khi cả hai vẫn chưa đủ tuổi, khiến cả làng dậy sóng thì hầu hết đều ước rằng Linh Vũ là con gái mình.
Vì hôm nay đi cùng Linh Vũ và Linh Dạ, nên dân làng tự nhiên tranh thủ hỏi han kinh nghiệm học hành.
Có một người phụ nữ lên tiếng:
“Linh Vũ, khi nào cháu lại về thành phố?”
Linh Vũ đáp nhạt nhẽo:
“Thím Lưu, chuyện này khó nói lắm ạ.” Rồi cô im bặt, không nói thêm.
Thím Lưu ở đây chính là Lưu Xương Kiều, dâu út của ông nội Tiêu Linh Vũ. Năm xưa, khi ba Tiêu đến nhà bà để vay tiền học đại học cho Linh Vũ, bà từng châm chọc không ít, từ đó về sau, nhà họ Tiêu lạnh nhạt hẳn với bà.
Nhưng Lưu Xương Kiều dường như chẳng mảy may nhận ra, còn mặt dày nói tiếp:
“Linh Vũ à, thím nghe bảo ở thành phố lớn ai cũng giàu có, lại biết hưởng thụ. Chỉ tiếc những người như chúng ta thì chẳng có phúc phần ấy, đành trông cậy vào con cái cố gắng học hành, sau này rước cha mẹ ra khỏi thôn quê.”
Khi nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878308/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.