Khi các học sinh lớp 7 trở lại trường, trường số 3 và trường trung học anh em bên cạnh đã trở thành trường trung học trọng điểm cấp tỉnh.
Sân thể dục và trường học được cải tạo khang trang, không hiểu sao trước cổng lại có thêm một bức tượng rìu. Những bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ trong lớp học cuối cùng cũng đã “nghỉ hưu” một cách vinh quang, được thay thế bằng màu xanh nhạt mát mắt và sạch sẽ.
Một khu đất xung quanh được quy hoạch lại, xây thêm một sân thể dục lớn, đường chạy và bãi cỏ màu đỏ tươi mới tinh trông vô cùng bắt mắt.
Bảng vàng được treo dọc theo tường ngoài, thành tích rực rỡ khiến người ta hoa mắt.
“Không thể tin được.”
Ủy viên thể dục đi tới, nhìn học sinh đang cặm cụi đọc sách trước cổng trường, đột nhiên nảy ra một ý: “Sau này tôi khắc phục khó khăn đưa bạn gái về nhà, có thể vô tình đi ngang qua cổng trường, sau đó thản nhiên nói với cô ấy rằng, đây là trường cũ của tôi không?”
“Về nguyên tắc thì có thể.” Lớp phó học tập đẩy đẩy kính, “Vậy khó khăn cần khắc phục là gì?"
Ủy viên thể dục rất tự hào: "Là ở chỗ tôi vẫn chưa có bạn gái."
......
Lần theo nguồn gốc, các bạn học lớp 7 cảm thấy chuyện này vẫn nên tìm lão Hạ chịu trách nhiệm.
Những chiếc bàn từng được khắc chữ, giấu mẩu giấy nhỏ giờ đã đi vào dĩ vãng, Đoạn Lỗi thậm chí còn hơi tiếc nuối: "Còn nhớ những ngày tháng chúng ta mang búa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3614585/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.