Vào đầu hè, Vu Sanh hiếm khi bị cảm.
Ban đầu chỉ là hơi nghẹt mũi, thỉnh thoảng hắt hơi vài cái. Nhưng vì người trong cuộc không để ý, liên tục lên lớp mấy ngày liền, cuối cùng ho đến mức không thể kìm nén được.
Cảm cúm thông thường, thuốc cũng đã uống. Nhưng cứ đến tối, chỉ cần nằm xuống là ho không ngừng, thế nào cũng không nghỉ ngơi được.
"Không có gì to tát đâu."
Vu Sanh không coi là gì, nuốt nước miếng để nén cơn ho: "Tập cơ bụng thôi mà."
Cận Lâm Côn vừa tắm rửa xong, thay đồ ngủ bước tới, bất lực thở dài trước thái độ của cậu: "Để anh sờ thử xem nào?"
......
Từ sau khi dạy học sinh, tính tình của thầy Vu nhìn chung có vẻ tốt hơn rất nhiều, số lần ra tay cũng ít đi nhiều.
Nhưng cũng chỉ là nhìn vậy thôi.
Trên thực tế chỉ là đổi sang nhiều hình thức khác nhau.
Cận Lâm Côn thuận tay chụp lấy chai nước khoáng được ném tới một cách chính xác, vặn nắp chai đưa qua, vỗ nhẹ vào lưng người ho khan không nói hai lời: "Giữ gìn giọng nói... Uống thêm chút nước nữa nhé?"
Vu Sanh bị sặc đến mức nước suýt chút nữa tràn ra, lắc đầu, đẩy ly nước đưa tới sang một bên.
"Nửa tháng là khỏi."
Người này đã tìm đủ mọi lý do để đi vòng quanh thư phòng hơn chục lần rồi, Vu Sanh cầm lấy hai cuốn bài tập, nén cơn ho: "Ngủ đi."
Cận Lâm Côn vòng tay ôm lấy cậu, cằm đặt lên vai bạn trai:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3614587/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.