Sau năm ba tuổi, Cận Lâm Côn chưa bao giờ đụng đến công việc sáng tạo như gấp giấy nữa.
Độ khó cực cao.
Đặc biệt là yêu cầu của mẹ Lê còn rất khắt khe.
Vu Sanh bước tới giúp hắn, cầm lấy một tờ khăn ăn: "Yêu cầu gì cơ?"
Cận Lâm Côn có chút đau đầu: "Bắt buộc phải gấp thành hình con thuyền."
Vu Sanh: "..."
Quả thật là tư duy có thể rèn luyện được.
Như vài năm trước, Vu Sanh còn cho rằng mẹ Lê đưa ra yêu cầu như vậy là vì thương con trai, muốn giảm bớt độ khó, đưa ra yêu cầu đơn giản. Chỉ là với năng lực hữu hạn của Cận Lâm Côn, yêu cầu ấy vẫn vượt quá khả năng của hắn.
Nhưng hiện tại Vu Sanh đã nhận ra, trong nhận thức của cả nhà Cận Lâm Côn, đây thực sự là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, gần như là bất khả thi.
"Đây là các bước phân tích, chứ không phải bảo anh kẻ lên đó thật đâu."
Sàn phòng sách được trải thảm lông dài, ngồi lên cũng không thấy lạnh. Vu Sanh khoanh chân ngồi bên cạnh hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: "Gấp xuôi gấp ngược là khác nhau đấy, động não suy nghĩ một chút đi."
Cận Lâm Côn rất cảm khái: "Em ơi, có khi nó không muốn anh đây động não đâu."
Mặc dù não bộ đã lĩnh hội toàn bộ quy trình, nhưng đôi tay sau khi thực hiện được một vài bước nhất định thì lại đưa ra sáng kiến riêng.
Sau khi số lần thất bại tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3614583/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.