Tối hôm đó, giáo viên phụ trách trường Quang Hoa đã nhận được một cuộc gọi từ một sinh viên muốn xem xét lại nguyện vọng đi trao đổi du học.
Theo lời của sinh viên này, có lẽ hắn đột nhiên nhận ra rằng bản thân rất muốn thử thách bản thân trong một môi trường giáo dục khác.
Không cần sắp xếp chỗ ở, nếu có thể thì tạo điều kiện kết nối với khoa Tâm lý, để cho một bạn học cùng đi trao đổi ở London cũng không cần sắp xếp chỗ ở thì càng tốt.
Vu Sanh nhìn Cận Lâm Côn cúp điện thoại: "Anh định bán thân à?"
Sinh viên trao đổi cũng được sắp xếp chỗ ở tập trung, hai người lại không cùng chuyên ngành, chưa chắc đã được xếp chung với nhau.
Cùng lắm thì cố gắng xin ở cùng một chỗ là được rồi, không ngờ người này lại quyết định nhanh như vậy.
Cận Lâm Côn có vẻ như đã có kế hoạch hẳn hoi: "Chúng ta có thể bán bánh kẹo, chắc chắn sẽ đắt hàng, vừa bán vừa ăn..."
Vu Sanh cảm thấy có lẽ hắn bị đói rồi.
Thấy bạn trai định ra ngoài, Cận Lâm Côn vội vàng kéo cậu lại, cười nói: "Thôi nào, anh đùa đấy."
Gia đình hắn tình cờ có một căn hộ ở London.
Hắn đã mua nó vào năm cuối cấp, lúc đó cũng từng cân nhắc việc cho hắn trực tiếp ra nước ngoài học A-level, thay đổi hoàn toàn môi trường sống.
Ngày đưa chìa khóa cho hắn, mẹ Lê hiếm khi nghiêm túc: "Chỉ cần con muốn đi, bất cứ lúc nào cũng được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3614578/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.