Học kỳ hai năm thứ hai đại học, Vu Sanh lần đầu tiên đón Tết ở nhà Cận Lâm Côn.
Bố Cận và mẹ Lê đã họp trực tuyến với Cận Lâm Côn đang ở cách xa bên kia bán cầu tận mấy ngày liền, cùng nhau lên kế hoạch dụ bạn trai của con trai về nhà ăn Tết.
Kết quả là tất cả các phương án đều không dùng đến.
Cận Lâm Côn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, tay vẫn đang đặt trên đỉnh đầu bạn trai: "Em đồng ý về nhà anh ăn Tết sao?"
Bạn trai nhà hắn đang đóng gói túi bánh cuối cùng, động tác khựng lại, vành tai hơi ửng đỏ: "Ăn Tết... không về nhà thì không được."
Khóe môi Cận Lâm Côn nhếch lên, vùi vào tóc Vu Sanh, không nhịn được mà xoa xoa: "Về chứ. Đừng bận rộn nữa, nghỉ ngơi một chút đi."
Vu Sanh học thêm bằng kép ngành Tâm lý học, khối lượng công việc đột nhiên tăng gấp đôi, gần đây thậm chí còn bận rộn hơn cả hắn. Có những hôm phải đọc quá nhiều tài liệu, cậu phải thức cả đêm, đến cơm cũng chẳng buồn ăn.
Các giáo sư đều rất quý mến cậu sinh viên tài năng này, nhiều cuộc thi cũng giao cho cậu làm đội trưởng. Vu Sanh vừa mới đi thi hợp xướng quốc tế về, tranh thủ thời gian ôn tập thi cử.
Hôm qua vừa thi xong môn cuối cùng, nhìn số lượng dấu chấm than trong dòng trạng thái than trời than đất của Lương Nhất Phàm cũng học thêm ngành Tâm lý học, có thể thấy là không hề nhẹ nhàng chút nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3614576/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.