Chương trước
Chương sau
Kỳ nghỉ hè năm ấy, lớp 7 cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng ấp ủ bấy lâu của lão Hạ.

Các lớp khác tổ chức họp lớp, có lớp đi ăn uống, có lớp đi tắm suối nước nóng, có lớp đi hát karaoke đến tận khuya, bạn bè cùng nhau tận hưởng thanh xuân.

Còn lớp 7 thì cả lớp cùng nhau leo núi Thái Sơn một chuyến.

"Bây giờ nghĩ lại, lúc đó chắc là chúng ta bị người ngoài hành tinh nhập rồi."

Lớp phó học tập run cầm cập trong lớp áo khoác dày cộm, giơ cao chiếc đèn pin: "Nhớ lại xem, là ai đưa ra ý tưởng này đấy?"

Lớp trưởng đang vịn vai cậu ta, run rẩy nhìn xuống khoảng không tối đen như mực dưới chân núi: "Không cần nhớ đâu, leo lên đỉnh thì ném ngay tên ủy viên thể dục xuống là được."

Ủy viên thể dục trong kỳ thi đại học đã bùng nổ nhân phẩm, cộng thêm điểm cộng vận động viên cấp quốc gia, đã suýt soát đỗ vào ngôi trường mơ ước.

Điều duy nhất hơi đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa tìm được cô gái nào ưng ý.

"Đáng đời."

Diêu Cường học cùng trường với cậu ta, chân hơi run, vịn gối lau mồ hôi: "Cậu đã bao giờ thấy ai tỏ tình xong lại rủ con gái nhà người ta chạy bộ mười cây số lúc năm giờ sáng chưa?"

Lại còn là tốc độ của nhà vô địch chạy 5000 mét Đại hội thể thao.

Cô gái nhà người ta ban đầu cũng khá cảm động, nghe thấy lời mời như vậy, lập tức rất lịch sự trả lại cả quà lẫn hoa.

Ủy viên thể dục vẫn còn ấm ức, vừa leo núi vừa càu nhàu: "Không phải nói là cùng nhau rèn luyện sức khỏe, mới có thể thực hiện mục tiêu sống khỏe mạnh bên nhau đến năm chín mươi tuổi sao?"

Lớp phó học tập vỗ vai cậu ta: "Nghĩ nhiều rồi, thứ cản trở cậu thực hiện mục tiêu không phải là không có sức khỏe, mà là không có "nửa kia"."

Trên núi lúc rạng sáng tối đen như mực, ảm đạm không sao tả xiết. Lớp trưởng cũng rất xúc động, vỗ vỗ vai cậu ta: "Hơn nữa, bọn này thực sự rất muốn để cậu ở lại trên đỉnh núi Thái Sơn khi mới mười chín tuổi."

Leo núi Thái Sơn dĩ nhiên phải ngắm bình minh.

Lúc lão Hạ đưa ra đề nghị này, học sinh trong lớp đều không cảm thấy có gì không ổn.

Cho đến khi nhìn thấy thông báo tập trung lúc mười một giờ đêm tại cổng Hồng Môn dưới chân núi Thái Sơn.

Cận Lâm Côn cũng chưa từng leo núi Thái Sơn, nhìn thấy thông báo cũng khá bất ngờ: "Ghi nhầm giờ rồi à?"

"Không có." Vu Sanh tính toán thời gian, tiện tay nhét một xấp miếng dán giữ nhiệt vào balo cho hắn: "Nhớ mang theo tiền, lúc xuống thì đi cáp treo."

Thể lực của bạn nhỏ nhà hắn luôn rất tốt, hiếm khi chủ động muốn đi cáp treo, Cận Lâm Côn có hơi tò mò, nhưng vẫn làm theo lời Vu Sanh, mang theo đủ tiền.

...

Rồi đến một giờ sáng, khi phát hiện số bước chân đã lên đến hai vạn bước, hắn mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của lời nhắc nhở đó.

"Thật ra nhìn kỹ thì phong cảnh ở đây cũng đẹp đấy chứ."

Lớp phó học tập giơ đèn pin, chiếu vào bia đá với nét chữ uyển chuyển trên núi: "Cảm nhận một chút đi, người xưa cũng từng giống như chúng ta, liều mạng leo lên nơi này..."

Đoạn Lỗi thở hổn hển đuổi theo: "Rồi sau đó viết bậy lên danh lam thắng cảnh à?"

Lớp phó học tập: "..."

Nói một cách công bằng, phong cảnh trên núi Thái Sơn thực sự rất đẹp.

Thời gian lão Hạ chọn không phải là mùa du lịch, ít người leo núi, đội ngũ hùng hậu nhất chính là lớp của bọn họ. Ánh đèn pin có thể chiếu sáng mọi thứ, có thể nhìn thấy bia đá trên núi, cũng có thể nhìn thấy dòng suối róc rách.

Đều là những cô cậu học trò mới lớn, dù có mệt mỏi đến đâu cũng không kiềm chế được sự náo nhiệt.

Các bạn nữ cầm đèn pin soi đường, các bạn nam chủ động giúp đỡ mang đồ, không biết ai là người bắt đầu ngân nga bài hát, chớp mắt đã biến thành một dàn đồng ca lệch tông hỗn loạn.

Làm giáo viên chủ nhiệm nhiều năm, lão Hạ đã quen với đủ loại âm thanh ma quỷ, ung dung chống gậy leo núi, tranh thủ thời gian cho học sinh ôn bài: "Đương nhiên là không phải viết bậy. Mọi người nhìn bia đá này xem. Nhìn thì có vẻ giống chữ "Trùng nhị", nhưng thật ra là hai chữ "Phong nguyệt" được tách ra, là một điển tích rất nổi tiếng..."

Dù đã tốt nghiệp, nhưng đám học sinh vẫn vây quanh lão Hạ, chăm chú nghe giảng bài.

"Đồng chí tốt, trông cậy vào cậu đấy."

Lớp trưởng kéo lớp phó học tập, hạ giọng giao nhiệm vụ: "Chúng tôi đã đếm rồi, ở đây tổng cộng có mười bảy bia đá, nhất định phải để thầy Hạ giảng thêm một lúc nữa."

...

Dưới sự nỗ lực hết mình của lớp phó học tập, lão Hạ càng giảng càng say sưa, tốc độ leo núi cuối cùng cũng chậm hơn trước một chút.

Gió trên Nam Thiên Môn đã khá lớn, Cận Lâm Côn giơ đèn pin đuổi theo: "Nhìn gì vậy?"

Vu Sanh ngẩng đầu: "Sao.”

Cận Lâm Côn ngồi xuống bên cạnh cậu trên tảng đá, nắm tay Vu Sanh đút vào túi áo khoác, cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Bầu trời đêm trên núi đặc biệt trong vắt, nhìn lên có thể thấy rõ ràng cả bầu trời đầy sao.

Vào ngày lễ trưởng thành, lão Hạ đã tặng mỗi người một ngôi sao, dặn dò bọn họ hãy làm những gì mình muốn, hãy tự chịu trách nhiệm cho bản thân.

Cả lớp 7 đã nỗ lực hết mình suốt một năm, kết quả thi đại học đều rất xuất sắc.

Lớp phó học tập đã đỗ vào trường top 985 ngoài tỉnh, lớp trưởng và bạn gái cùng nhau theo học ngành y, hiện đang ráo riết hỏi han bí kíp dưỡng tóc trong nhóm chat lớp. Ủy viên đời sống sau một năm ôn thi lại đã toại nguyện vào được ngôi trường mỹ thuật mơ ước, điểm thi đại học của Đoạn Lỗi cũng đủ điều kiện vào trường không quân, gia đình vui mừng mở tiệc chiêu đãi cả tuần liền.

Ngày thi đại học kết thúc, những học sinh lớp 12 trở về trường đều trút bỏ hết áp lực của một năm qua, náo loạn đến mức gần như nổi loạn.

Có mấy lớp không kiềm chế được đã xé sách, xúi giục lớp 7 tham gia cùng, bị ủy viên thể dục thẳng thừng từ chối: "Xé gì mà xé? Sách của tôi phải mang về cất làm bảo vật gia truyền, sau này nói với con trai tôi, nhìn xem bố mày ngày xưa học hành chăm chỉ như thế nào..."

Nỗ lực một năm trời được thể hiện trực tiếp qua thành quả thực tế, sách vở và đề thi của lớp 7 đều đã sờn cả mép, ghi chú chi chít, có mấy quyển còn được chủ nhiệm giáo dục mượn về cho học sinh khóa dưới tham khảo mấy ngày liền.

Chữ viết của Vu Sanh đẹp và chuẩn như in, tuy không hiểu nội dung nhưng chủ nhiệm giáo dục vẫn rất thích, từng muốn xin lại để làm tài liệu động viên học sinh thi đại học trong tương lai.

Kết quả là tin tức vừa mới lan ra, mấy cuốn sổ ghi chép đó đã bị cán bộ lớp nhanh tay cất giấu kỹ càng: "Không được, không được, anh Sanh, mau cất kỹ đi..."

Thi đại học đã xong rồi, Vu Sanh có chút không hiểu nổi đám người này đang bày trò gì: "Làm gì vậy?"

"Photocopy đem bán chứ sao!" Lớp phó học tập đẩy gọng kính: "Ghi chú ôn thi của thủ khoa khối Xã hội! Chi tiết như vậy, ít nhất cũng phải bán được một trăm tệ một môn!"

Đầu óc kinh doanh của học sinh lớp 7 rất phát triển, cả đám thảo luận huyên náo hồi lâu, thậm chí còn giúp Vu Sanh lên kế hoạch bán hàng và ấn định giá cả.

Cận Lâm Côn nhìn với vẻ thích thú: "Ghi chú của tôi có thể photocopy bán được không?”

Dù điểm thi lúc đó vẫn chưa có, nhưng ngôi vị thủ khoa của hai người đã là điều chắc chắn, ghi chú của thủ khoa khối Tự nhiên dĩ nhiên cũng rất có giá trị.

Lớp phó học tập tràn đầy tự tin, nhận lấy sổ ghi chép của Cận Lâm Côn, cẩn thận xem xét hồi lâu.

...

Lớp phó học tập nâng niu cuốn sổ, hai tay cung kính trả lại: "Thầy Cận, giáo án của ngài có lẽ phải chỉnh sửa thêm một chút. Tốt nhất là dịch sang tiếng Trung giản thể kiểu chữ Khải, sau đó tô hết những chỗ ghi chú "quá đơn giản, không cần xem" đi..."

Các bước quá phức tạp, tính khả thi quá thấp.

Nghĩ đến việc những bạn học mua ghi chú của thủ khoa phần lớn đang phải chịu đựng những tháng ngày gian khổ của năm lớp 12, những "nhà kinh doanh" bán ghi chú của lớp 7 vẫn giữ lại chút lương tâm cuối cùng, kiên quyết từ bỏ cuốn sổ ghi chú quý giá của thủ khoa khối Tự nhiên.

"Anh Sanh, thầy Cận!"

Lớp trưởng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chạy hộc tốc đến, phát cho mỗi người một thanh sô cô la: "Thầy Hạ ói sắp đến rồi, cố gắng lên nào mọi người..."

Năng lực của lớp phó học tập đã phát huy đến cực hạn, những hòn đá có chữ đều đã giảng giải gần hết, cả đám lại tiếp tục leo núi thêm một đoạn.

Nghe lão Hạ nói sắp đến nơi, mọi người đều vui mừng khôn xiết, bước chân cũng thêm phần rắn chắc.

Cận Lâm Côn nói lời cảm ơn, nhìn bóng dáng tràn đầy động lực của lớp trưởng, có chút tò mò: "Sắp đến rồi sao?"

Vu Sanh ngẩng đầu, nhìn ba chữ "Thăng Tiên phường" trên cổng đá: "Sắp rồi, còn mười tám khúc cua nữa."

Ba chữ này nghe có vẻ đầy tính đe dọa, lớp phó học tập khựng lại, bước chân đang hăm hở bỗng chùn bước: "anh Sanh, mười tám khúc cua là bao xa?"

Vu Sanh gần đây vừa mới học môn nghệ thuật giao tiếp, suy nghĩ một chút, đổi cách diễn đạt thường ngày vốn rất thẳng thắn thành: "Không xa lắm đâu, ngẩng đầu lên xem."

Trời vẫn chưa sáng, cúi đầu leo núi rất khó cảm nhận được phía trên còn cao bao nhiêu. Lớp phó học tập có chút do dự, run rẩy giơ đèn pin lên chiếu thử: "..."

Bậc thang đá uốn lượn, một đường thẳng tắp lên tận mây xanh, ánh đèn pin chiếu mãi không thấy điểm dừng.

Mười tám khúc cua này hiểm trở hơn nhiều so với đoạn đường trước đó, lão Hạ vẫn đang ân cần động viên: "Còn vài bước nữa là đến rồi, mọi người chú ý chân, đừng nhìn lên, cố gắng thêm chút nữa."

Cả đám học sinh nghiến răng nghiến lợi leo lên: "Còn bao xa nữa? Tới chưa? Tới chưa?”

Lão Hạ rất kiên nhẫn: "Gần lắm rồi, chỉ cần thêm vài bước nữa thôi..."

Cả đám học sinh dễ dỗ dành từng bước từng bước leo lên, lớp phó học tập cô đơn và đau khổ tỉnh táo lại một lúc, rồi cũng ôm ngực gia nhập đội ngũ cúi đầu leo núi.

Bạn nhỏ nhà hắn có vẻ khá quen thuộc với núi Thái Sơn, Cận Lâm Côn mở bình giữ nhiệt, đưa cho Vu Sanh: "Trước đây từng leo rồi à?"

Vu Sanh uống hai ngụm nước, gật đầu: "Thường xuyên."

Chuyện leo núi Thái Sơn ngắm bình minh, thường chỉ có thể trải nghiệm một lần.

Không phải là phong cảnh dọc đường không đáng để thưởng thức lần thứ hai, mà là lần đầu tiên mò mẫm leo lên, khi đó còn chưa biết phía trên cao bao nhiêu, luôn cảm thấy cố gắng một chút là lên đến nơi, nên khi leo cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy.

Có một khoảng thời gian Vu Sanh thường xuyên đến đây, cũng không phải vì lý do gì đặc biệt.

Có lẽ chỉ là thích cảm giác này.

Từng tầng từng tầng leo lên, không cần suy nghĩ gì cả, sau khi tiêu hao hết thể lực, nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua những đám mây.

Chỉ là trước đây đều là một mình đến, chưa từng thử qua cảm giác đông vui như vậy, cùng nhiều người leo lên như thế này.

Cận Lâm Côn nhận lấy bình giữ nhiệt, tự mình uống hai ngụm: "Cảm thấy có gì khác biệt không?"

Vu Sanh kéo lớp trưởng và lớp phó học tập đang tụt lại phía sau, theo lệ, cậu luôn ở cuối đội hình để đảm bảo không ai bị lạc, ngắn gọn: "Buồn ngủ."

Trước khi đến đây, bọn họ vừa mới thức đêm nộp đơn đăng ký trao đổi, Vu Sanh luôn sinh hoạt điều độ, buổi chiều đã nằm nghỉ một lát, nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được.

Cả đám cùng nhau leo lên, tốc độ chắc chắn sẽ chậm hơn, đã leo gần bốn tiếng đồng hồ rồi, ngay cả Nam Thiên Môn còn chưa đến, lại càng không đủ sức để khích lệ tinh thần.

Cận Lâm Côn nhướn mày, nhìn những bức ảnh chụp cảnh lớp bọn họ đang bò lên mười tám khúc cua mà Vu Sanh vừa chụp, không nhịn được bật cười, xoa đầu bạn nhỏ nhà mình.

Mọi người dìu nhau, cuối cùng cũng leo lên đến Nam Thiên Môn mà lão Hạ gọi là "chỉ còn mười mấy bước nữa là đến nơi", trời đã bắt đầu hửng sáng.

Ủy viên thể dục nhanh chân nhanh tay, đã tìm được chỗ ngồi đẹp ở đỉnh Nhật Quan Phong: "Mọi người xuống dưới tránh gió trước đi! Nhớ thuê áo khoác quân đội, trên này lạnh lắm..."

Càng lên cao nhiệt độ càng giảm, rõ ràng ở dưới chân núi mặc áo cộc tay còn hơi nóng, lên đến đỉnh núi đã phải mặc hết quần áo vào.

Kiểu dáng áo khoác quân đội thực sự có chút qua loa, Vu Sanh vốn không muốn mặc, cuối cùng vẫn bị Cận Lâm Côn kéo đến, không nói không rằng quấn chung vào trong áo khoác.

Mặt trời còn một lúc nữa mới mọc, bây giờ chưa vội lên đó, những người leo núi đều tập trung ở phía dưới tránh gió.

Leo núi cả đêm, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, dù có phấn khích đến đâu thì cũng bắt đầu không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ.

"Không được ngủ."

Lớp trưởng lấy tay chống mí mắt, động viên mọi người: "Chúng ta đã leo bao lâu như vậy, chính là vì muốn được ngắm bình minh, đây chính là ý nghĩa của sự nỗ lực, là phần thưởng cho sự cố gắng của chúng ta!"

"Không được ngủ." Lớp phó học tập lên tiếng hưởng ứng, ngồi xổm bên tảng đá, run rẩy hà hơi ấm vào lòng bàn tay: "Ngủ quên mất là có thể không dậy nổi đâu."

...

Mọi người động viên nhau hồi lâu, không biết ai đề nghị hát hò, Diêu Cường vừa mới hùng hồn cất giọng, đã bị Đoạn Lỗi kéo lại: "Suỵt—"

"Sao vậy?" Diêu Cường có chút khó hiểu: "Trên đỉnh núi Thái Sơn không được hát hò à?"

Thật ra Đoạn Lỗi cũng không biết trên đỉnh núi có cho phép hát hò hay không, hạ giọng, chỉ tay về phía đài đá cách đó không xa: "Cậu chắc chắn là trong bầu không khí này, cậu muốn hát vang bài "Muốn giữ lại cũng chẳng thể giữ" sao?"

Diêu Cường vẫn chưa kịp phản ứng, ngó đầu nhìn về phía đài đá.

Trên đài đá có hai bóng dáng quen thuộc đang ngồi.

Vu Sanh bị Cận Lâm Côn kéo vào lòng, trông có vẻ không có tinh thần lắm, nửa khuôn mặt giấu sau cổ áo, hàng mi hơi cụp xuống.

Cận Lâm Côn ôm cậu dựa vào người mình, vừa nói chuyện vừa thỉnh thoảng xoa xoa cổ Vu Sanh.

Hai bóng hình kề sát nhau, được ánh sáng lờ mờ của buổi sớm mai phác họa nên một đường nét rõ ràng.

Không biết Cận Lâm Côn nói gì mà bật cười, thuận tay xoa đầu Vu Sanh một cái, rồi lại ôm cậu vào lòng.

Anh Sanh nhà bọn họ ngậm kẹo mút, trông vẫn oai phong và lạnh lùng như mọi khi, đưa tay lên kéo áo khoác trên vai thầy Cận một cái.

Diêu Cường nhìn mà thèm muốn vô cùng: "Vậy tôi có thể hát nhỏ bài "Lời yêu thương chưa nói hết chỉ còn lại tiếng hát chia ly" được không?"

...

Mọi người đều nhất trí không được, bảy tay tám chân giữ chặt Diêu Cường, đẩy cậu ta về chỗ.

"Nhanh lên, nhanh lên, sắp đến giờ rồi!"

Ủy viên thể dục tràn đầy năng lượng, chưa để Diêu Cường quyết định được là hát "Dòng sông lớn chảy về đông" hay "Rồng ơi, rồng ơi, mày còn non hai năm", đã nhanh chóng chạy xuống gọi người: "Lên đây, lên đây, mặt trời sắp mọc rồi!"

Bầu trời phía chân trời đã bắt đầu le lói ánh bình minh, nhuộm đỏ cả một vùng mây.

Lão Hạ vừa giơ điện thoại, vừa dặn dò học sinh chú ý an toàn, nhìn thấy mọi người đều đã yên vị, cũng tiến đến đứng cạnh.

Các bạn nam khoác vai nhau, nhường vị trí đẹp nhất và an toàn nhất cho các bạn nữ.

Đám đông cản bớt gió, không còn lạnh nữa. Vu Sanh đã ngắm bình minh không biết bao nhiêu lần rồi, bèn nhường chỗ cho Diêu Cường đang cố rướn người lên để nhìn cho rõ, kéo Cận Lâm Côn lùi về sau, nhận lấy chiếc máy ảnh từ tay lớp trưởng.

Lớp phó học tập hơi thấp, ủy viên thể dục lập tức ra tay, bế thốc cậu ta lên tảng đá: "Yên tâm, chắc chắn đứng vững, để tôi buộc dây an toàn cho cậu..."

Không biết từ đâu vang lên tiếng reo hò, một luồng sáng chói mắt xuyên qua tầng mây, ló dạng.

"Mọc rồi, mọc rồi!"

Sự mệt mỏi và buồn ngủ sau một đêm leo núi của đám học sinh tan biến hết, mọi người đều phấn khích: "Mặt trời mọc rồi!"

Lớp phó học tập vẫn còn hơi run, đứng trên tảng đá, run rẩy đọc thuộc lòng bài "Thiếu niên Trung Quốc": "Mặt trời mới mọc, ánh sáng chói lòa, dòng sông tuôn chảy, cuồn cuộn như biển cả..."

Vu Sanh lùi lại hai bước, định chụp cho mọi người một bức ảnh, bỗng nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai cậu.

Lão Hạ nhận lấy chiếc máy ảnh, mỉm cười gật đầu về phía đám đông.

Máy ảnh được đặt trên giá đỡ ba chân, hướng về phía ánh sáng vàng rực rỡ, thu trọn tất cả mọi người vào trong ống kính.

Tiếng chụp hình vang lên khe khẽ.

Núi non hùng vĩ, biển mây bồng bềnh, ánh dương rạng rỡ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.