Rõ ràng là đủ rồi.
Đỉnh đầu bạn trai vẫn còn vương chút tuyết tan, mái tóc ngắn ướt át mềm mại hơn bình thường, hơi ấm xuyên qua lớp nước lạnh truyền đến tay, cảm giác thật là dễ chịu.
Cận Lâm Côn luyến tiếc không nỡ buông tay ngay, lại xoa thêm một lúc nữa.
...
Sau đó, cả hai bị mẹ Lê túm tai lôi vào nhà, bà còn cẩn thận đội thêm cho Vu Sanh một chiếc mũ len: "Có lạnh không hả? Muốn bị cảm à?"
Bố Cận lau hơi nước trên mắt kính, định lên tiếng bênh vực cho hai đứa trẻ: "Toàn là thanh niên trai tráng, sức nóng ngùn ngụt..."
Uy nghiêm của mẹ Lê ở nhà là tuyệt đối, bố Cận mới nói được nửa câu, đã phải đổi giọng dưới ánh mắt sắc lẹm của bà: "Bị cảm bây giờ! Có lạnh không hả?"
Cận Lâm Côn đã quen với trình tự này, hắn lấy một chiếc khăn lau qua mái tóc ướt, sau đó đeo kính lại.
Vu Sanh cũng bị mẹ Lê xoa đầu một trận, mái tóc hơi rối, dưới ánh đèn ấm áp trông thật mềm mại.
Cậu mím môi, hàng lông mày cũng trở nên dịu dàng hơn.
Ngoan ngoãn đến mức không thể tả.
Sau khi tuyết rơi, trời càng thêm lạnh, nhưng cũng khiến London hiếm hoi thoát khỏi màn sương mù dày đặc, đón những tia nắng ấm áp.
Cả nhà đều không có việc gì gấp, bèn cùng nhau ra phòng khách tắm nắng.
Tuy nhà họ Cận không có lò sưởi, nhưng nhà hàng xóm tốt bụng đã mang trà và cà phê sang, vừa hay có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3614579/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.