Cận Lâm Côn: "..."
Bạn nhỏ trông vẫn khá bình tĩnh, tựa vào ghế sofa, bên cạnh là chiếc cốc đã cạn đáy, nghiêng đầu nhìn hắn.
Cận Lâm Côn tháo kính xuống lau lau, đeo lại, cầm chai rượu lên nhìn kỹ: “Là thế này, có lẽ anh có thể giải thích—”
Lời nói đến một nửa thì đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói tiếp.
Vu Sanh nhìn hắn, khóe mắt bất chợt cong lên.
Cậu trai bình thường luôn đứng thẳng lưng, vai lưng thẳng tắp hơn bất cứ ai, lúc này lại đặc biệt thả lỏng, ngã người vào ghế sofa, gối đầu lên thành ghế, yên lặng nhếch mép cười.
Trong mắt ẩn chứa một chút hơi nước trong veo.
...
Nhịp tim Cận Lâm Côn dường như cũng ngừng lại một chút.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa tay lên sờ trán Vu Sanh.
Vu Sanh không né tránh, nghiêng người dựa vào lòng bàn tay hắn, mái tóc ngắn hơi cứng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn hai cái.
Dù sao cũng là đại ca trường số 3, bia rượu cũng từng nếm qua không ít, tửu lượng của Vu Sanh thật ra không đến nỗi kém.
Cho dù bị Cận Lâm Côn quản thúc trong thời gian dài không động đến rượu, cũng không đến mức giống như mấy người đang nằm la liệt trên sofa kia, đột nhiên lớn tiếng tuyên chiến, sau đó không biết từ đâu lôi ra đề thi cùng đồng hồ bấm giờ để quyết đấu ngay tại chỗ.
Nhưng mà hình như lại không muốn tỉnh táo cho lắm.
Ý thức hơi chậm chạp hơn bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3563181/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.