Căn phòng của Cận Lâm Côn rất khác so với phòng của Vu Sanh.
Nơi này rõ ràng mang đầy dấu ấn của cuộc sống thực, ngập tràn những dấu vết sinh động và chân thật.
Những chiếc cúp đủ loại được đặt ngẫu hứng trên kệ sách như thể giá đỡ sách, trên thảm trải sàn là vài cuốn sách bìa cứng dày cộp nằm rải rác, đèn bàn bị bẻ thành hình dáng kỳ lạ, trông như đang nỗ lực trở thành một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng nào đó.
Ánh trăng len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa, nhẹ nhàng phủ lên mép chiếc giường đôi rộng rãi.
Vu Sanh bị hắn nắm chặt cổ tay, lưng áp vào cánh cửa.
Cánh tay Cận Lâm Côn đặt sau lưng cậu, ngay sát ổ khóa cửa, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cậu, nửa ôm nửa đỡ, giữ chặt cậu trong lòng.
...
Ban đầu là ăn khoai tây chiên, sau đó không biết tại sao, lại biến thành nụ hôn vị cà chua.
Chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon, chỉ là sau đó cậu hơi khó thở, tầm mắt bị ánh sáng trắng lấp đầy trong một lúc lâu.
Đợi đến khi hoàn hồn, cậu đã bị Cận Lâm Côn đưa từ cửa ra vào đến phòng ngủ.
"Anh ơi."
Có một luồng nhiệt nóng rực thiêu đốt trong cơ thể, Vu Sanh mò mẫm tìm kiếm hắn, giọng khàn khàn: "Anh ơi."
Cận Lâm Côn hơi dừng lại, siết chặt vòng tay, để cậu nắm lấy tay mình.
Hơi thở nóng hổi phả vào da thịt hắn, cuốn lấy hắn, gấp gáp như hòa cùng nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3563182/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.