Chương trước
Chương sau
Trưởng thành rồi, cũng lên đổi xưng hô thôi ☝_____

Cuộc gọi video kết thúc đã lâu, Vu Sanh mới cất điện thoại đi.

Lão Hạ không hề tiết lộ gì, đám học trò lớp 7 vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, tranh nhau cướp lì xì trong nhóm chat.

Liên tiếp những lời chúc "Trưởng thành vui vẻ".

Vu Sanh cũng cướp được một cái, bảy tệ, đứng thứ hai. Ủy viên thể dục là người may mắn nhất, nhưng lại chẳng vui vẻ chút nào, ai nhắc đến là cậu ta sẽ đuổi theo quyết đấu với người đó.

Không ai thấu hiểu nỗi đau của cậu ta, lớp phó học tập nhanh chóng cấm ngôn ủy viên thể dục, sau đó gửi ảnh chụp màn hình số tiền lì xì khắp nhóm chat.

Ủy viên thể dục đau lòng muốn chết, không cam lòng nhắn tin riêng cho từng người: Vô nhân tính! Lương tâm của các người bị chó tha đi rồi à?!

Nhìn con số "11.11", Vu Sanh không nhịn được cong khóe môi, cũng theo phong trào lưu ảnh chụp màn hình lại, đăng lên dòng thời gian.

Nhóm chat lớp 7 nhộn nhịp một lúc lâu mới yên tĩnh trở lại.

Nhìn thái độ của Sầm Thụy và những người khác, Vu Sanh cứ tưởng vừa qua 12 giờ đêm là mình sẽ bị lôi ra tổ chức sinh nhật, kết quả lại chẳng có động tĩnh gì, chỉ có Cận Lâm Côn lặng lẽ đóng cửa ban công lại.

"Mấy người còn lại phải đến trưa mai mới đến, người đến muộn nhất là 11 giờ rưỡi trưa."

Cận Lâm Côn nắm lấy tay cậu, chỉ chỉ bản thân: "Từ nhà đến ga tàu mất mười phút, vệ sinh cá nhân mất năm phút, nhiệm vụ của anh là ít nhất phải để em ngủ đến 11 giờ 35 phút."

"..." Vu Sanh khâm phục sự phân chia thời gian chặt chẽ của đám học sinh giỏi, "Còn bao nhiêu người đến nữa?"

Lần này Cận Lâm Côn không trả lời, mỉm cười ghé sát, hôn lên tóc mai cậu: "Bí mật."

Giờ này rồi mà còn giả vờ giữ bí mật, Vu Sanh cất điện thoại, định lên tiếng thì bỗng nhiên bị hơi ấm bao trùm.

Tháng mười, gió bên ngoài đã khá lạnh. Cận Lâm Côn ôm cậu vào lòng, siết chặt lấy cậu, sau đó lấy áo khoác bọc kín mít người cậu.

Hơi ấm dần dần lan tỏa.

Hơi nóng.

Vu Sanh cúi đầu nhìn: "... Sao anh lại mang cả túi chườm nóng ra đây vậy?"

"Lỡ tay." Cận Lâm Côn cũng hơi ngại ngùng, "Lương Nhất Phàm bày trò đấy, bảo làm thế này trông sẽ ấm áp hơn."

Nhưng ý của Lương Nhất Phàm là dùng túi chườm nóng ủ ấm lòng ngực rồi mới ôm người ta.

Kết quả là hắn ngồi trong phòng ngủ, ôm túi chườm nóng, nhìn Vu Sanh đứng một mình trên ban công, cúi đầu nhìn điện thoại qua khung cửa sổ.

Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, định lén lút cất túi chườm nóng phá hỏng bầu không khí đi, thì bị bàn tay hơi lạnh của cậu giữ lại.

"Em không sao."

Vu Sanh cầm túi chườm nóng, nắm chặt trong lòng bàn tay: "Vừa nãy thầy chủ nhiệm lớp em tổ chức lễ trưởng thành cho tụi em."

Cận Lâm Côn vòng tay ôm cậu, im lặng lắng nghe.

Vu Sanh cúi đầu, mím chặt môi.

Như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết nói gì.

Chỉ biết rằng trái tim cậu ngập tràn, lồng ngực cậu ngập tràn, rất nhiều hơi ấm và sức mạnh chân thực ẩn chứa trong nơi mà ngay cả chính cậu cũng không nhìn thấy, bảo vệ cậu đến tận bây giờ, cũng có thể ủng hộ cậu tiếp tục bước đi thật xa.

"Anh ơi."

Vu Sanh nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ hắn, im lặng dựa vào một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: "Vừa nãy thầy giáo tặng em một ngôi sao."

Cận Lâm Côn: "..."

Nửa tiếng sau, Cận Lâm Côn ôm bạn nhỏ đã ngủ say vào lòng, một tay nhắn tin cho đám người trong phòng khách: Còn quà sinh nhật nào khác không, gấp.

Cận Lâm Côn: Thầy giáo của bọn họ tặng sao mất rồi.

Cả đám học sinh giỏi đã dốc hết sức tưởng tượng cho chuyện này, nhận được tin dữ này, bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Khổng Gia Hoà: Tặng hết rồi á? Hay là thảo luận với cậu ấy xem sao, ví dụ như bọn họ tặng chòm sao Đại Hùng, cậu tặng chòm sao Lạp Hộ...

Lương Nhất Phàm: Bỏ đi Côn thần, số phận đã an bài.

Sầm Thụy: Vậy nên cứ dùng chiêu bài hiệu quả nhất là được rồi, tặng chính cậu cho anh Sanh, để anh Sanh ôm ngủ mỗi ngày. Dù sao thứ anh Sanh thích nhất chính là cậu, người khác muốn tặng cũng chẳng được.

Đinh Tranh Giảo: Cô giáo tiếng Anh của chúng tôi từng nói, đừng coi thường mô-típ, mô-típ là hiệu quả nhất, giống như viết bài luận tiếng Anh vậy, cứ viết theo mô-típ là được, chín phần mười là điểm sẽ cao hơn tự mình nghĩ nát óc.

Cận Lâm Côn rất đau đầu: Nhưng mà bây giờ chúng tôi đang ôm nhau ngủ rồi.

...

"Hội đồng chuẩn bị trưởng thành cho anh Sanh" bỗng chốc im lặng, Lương Nhất Phàm âm u gửi tới một tin nhắn: Côn thần.

Cận Lâm Côn: ?

Sầm Thụy rất nhanh nhảu tiếp lời: Cậu nhìn ra ngoài khe cửa đi, chúng tôi đang phát sáng này.

Vu Sanh cứ tưởng ngủ đến 11 giờ là một nhiệm vụ vô cùng gian nan, lúc nằm xuống còn đang nghĩ xem Cận Lâm Côn sẽ dùng cách gì để đảm bảo cậu có thể ngủ đủ mười tiếng, kết quả là vừa tỉnh dậy đã gần trưa.

Ngủ một giấc ngon lành, chẳng mộng mị gì cả.

Đám người tối qua nhất quyết đòi ngủ lại phòng khách đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mình Cận Lâm Côn, luôn theo sát cậu từ lúc đánh răng rửa mặt, còn cố gắng gặng hỏi xem cậu còn muốn gì nữa không.

"Không cần giấu đâu, em nhìn thấy cái bịt mắt trong tay anh rồi."

Vu Sanh lau mặt, treo khăn mặt về chỗ cũ: "Tốt nhất là để em tự đeo, nếu em không chuẩn bị tâm lý, nói không chừng sẽ lỡ tay ném anh ra ngoài đấy."

Cận Lâm Côn sờ sờ mũi, khẽ ho một tiếng: "Bạn ơi, thực ra thì--"

Lời còn chưa dứt, chuông cửa đúng lúc vang lên.

Đoán chắc là đám người kia định bịt mắt rồi đưa cậu đi đâu đó, Vu Sanh không để ý lắm, đi tới mở cửa, bỗng nhiên bị một đống pháo giấy ruy băng ập vào mặt.

"Thấy chưa, tôi đã nói là bảo Côn thần lấy bịt mắt ra đánh lạc hướng anh Sanh nhất định sẽ có hiệu quả mà!"

Sầm Thụy hớn hở ôm bánh kem, chạy vài bước vào phòng khách, đặt lên bàn đã được chuẩn bị từ trước: "Mọi người, hành động thôi!”

Cả nhóm bạn chen chúc ở cửa, vài người còn đang đeo ba lô lấm tấm bụi đường, ùa vào nhà, nhét đầy tay cậu đủ thứ đồ.

Vu Sanh còn chưa hoàn hồn, trên tay đã chất đầy bảy tám món quà, giấy gói đủ màu sắc cùng ruy băng lấp lánh rơi lả tả.

Chẳng cần đi đâu cả, đám học sinh vừa mới chen chúc trên chuyến xe buýt sớm đã náo nhiệt lấp đầy phòng khách nhà cậu.

Hơi thở tươi mới của tuổi trẻ nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng.

Không biết bọn họ đã tập dượt bao nhiêu lần, nhân lúc Vu Sanh chưa kịp phản ứng đã nhanh tay treo đầy những chiếc chuông gió, lưới giấc mơ, đèn nháy đã được chuẩn bị từ trước lên tường.

Cũng có người dán giấy ghi chú, bày biện đồ trang trí nhỏ xinh. Sầm Thụy lấy ra một mô hình cỡ lớn đặt trên thành ghế sofa, Khổng Gia Hoà cẩn thận bưng một cặp tượng sứ ngộ nghĩnh, nhìn ngó xung quanh rồi giấu vào chỗ khuất nhất trong tủ tivi.

"Anh Sanh, sinh nhật vui vẻ!"

Lương Nhất Phàm thua oẳn tù tì, liều mạng tiến lên, đội chiếc vương miện giấy lên đầu Vu Sanh: "Chúc cậu--"

Những lời chúc đã chuẩn bị kỹ càng đều quên hết cả rồi, cậu ta hắng giọng, dựa vào trực giác để nói tiếp: "Chúc cậu năm nào cũng được như hôm nay, tuổi nào cũng được như tuổi này..."

"..." Vu Sanh hít sâu một hơi, gật đầu, "Cảm ơn, chắc là không thành vấn đề."

Không biết ai là người bật cười trước, cả đám lập tức cười nghiêng ngả.

Sầm Thụy và những người khác đã ở lì trong nhà Vu Sanh mấy ngày nay, nên cũng chẳng còn khách sáo gì nữa, cười đến ngã lăn ra sofa, nằm vật vã trêu chọc: "Năm nào cũng được như hôm nay, tuổi nào cũng được như tuổi này!"

Vu Sanh vẫn chưa hoàn hồn, ôm đầy quà trong tay, theo bản năng quay đầu tìm kiếm.

Cận Lâm Côn đang đứng ngay sau cậu.

Vừa chạm ánh mắt bạn nhỏ, mắt hắn sau cặp kính đã khẽ cong lên, giơ tay xoa đầu Vu Sanh: "Sinh nhật vui vẻ."

Có hắn mở đầu, những lời chúc khác cũng lần lượt vang lên.

Đinh Tranh Giảo kéo Hạ Tuấn Hoa, luống cuống cắm nến lên bánh kem rồi châm lửa. Sầm Thụy nhanh nhẹn tắt hết đèn, Khổng Gia Hoà thì rất có trách nhiệm kéo rèm lại kín mít.

Lương Nhất Phàm huýt sáo hai tiếng, ngân nga một giai điệu, có người bắt đầu vỗ tay hát: "Chúc mừng sinh nhật..."

Giọng Cận Lâm Côn hòa vào tiếng hát, trầm thấp dịu dàng, ấm áp bao bọc lấy cậu, như đang thì thầm bên tai.

Ngọn lửa bập bùng cháy.

Một bàn tay đưa tới, nắm lấy tay cậu, siết nhẹ.

Vu Sanh chậm rãi nắm lại, để hắn dắt đến trước bánh kem, nhắm mắt lại một lúc, rồi thổi tắt nến.

Đèn bật sáng trở lại, Vu Sanh mới có thời gian quan sát kỹ xem phòng khách đã bị bọn họ biến thành cái dạng gì.

Đồ trang trí mới được thêm vào ở khắp nơi, từ phong cách Bắc  u đến phong cách đồng quê Trung Hoa, cái gì cũng có. Trên giá sắt mỹ nghệ là một ông già Noel hiền hậu, trên cổ chú tuần lộc treo chiếc chuông được buộc một sợi dây đỏ, trên tường còn có một bức tranh chữ được đóng khung cẩn thận, nghe nói là quà của lão Vạn nhờ người mang đến.

Chiếc bánh kem được đặt ở vị trí trung tâm trên bàn, xung quanh là rất nhiều đồ ăn vặt và nước uống.

Toàn bộ kiểu dáng đều do Cận Lâm Côn quyết định, hình vẽ trên đó rất trừu tượng, đến cả Đinh Tranh Giảo và Hạ Tuấn Hoa - những người phụ trách làm bánh - cũng không nhìn ra nó là cái gì.

"Là do Côn thần cung cấp bản thiết kế."

Hạ Tuấn Hoa không chút do dự bán đứng Cận Lâm Côn, "Nói thật lòng nhé, ban đầu ông chủ tiệm bánh không muốn làm đâu, sau khi làm xong còn cố ý dặn dò chúng tôi là nhất định không được chụp ảnh đăng lên mạng."

Đinh Tranh Giảo bổ sung: "Nếu chúng tôi hứa không ai đăng ảnh lên mạng, họ đồng ý tặng thêm cho chúng tôi một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ."

Nhìn đám người đang vây quanh chiếc bánh kem, đoán xem nó là cá sấu hay tê tê mặc áo giáp, Cận Lâm Côn ngồi trên sofa, có chút chán nản: "Anh vẽ mấy ngày liền đấy, không giống đến thế sao?"

Khóe môi Vu Sanh khẽ nhếch lên, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cậu thực ra đã nhìn thấy Cận Lâm Côn vẽ rồi, vẽ đi vẽ lại, sửa đi sửa lại rất nhiều lần.

Không ngờ là vì chuyện này.

"Thực ra rất đẹp."

Vu Sanh vỗ vai hắn, nhìn vào ánh mắt sáng rực của bạn trai, khóe môi không khỏi cong lên: "Nếu anh vẽ đẹp hơn chút nữa, chắc em không nỡ ăn mất."

Cận Lâm Côn: "..."

Cả đám học sinh giỏi ngoan ngoãn, ngay cả khi tổ chức sinh nhật cũng không nghĩ đến việc úp bánh kem. Cầm chiếc bánh, tính toán hồi lâu xem nên chia đều như thế nào, cuối cùng vẫn chọn cách chia đơn giản nhất, mỗi người một miếng bánh run rẩy đưa tới.

Cận Lâm Côn lấy hai miếng, đưa miếng còn nguyên quả dâu tây cho Vu Sanh.

Bình thường Vu Sanh không thích ăn đồ ngọt lắm, Cận Lâm Côn sợ cậu không thích nên đã cố ý giảm lượng đường, lúc này nhìn thấy bạn nhỏ cúi đầu nghiêm túc ăn từng miếng bánh nhỏ, bỗng nhiên hơi hối hận.

Đáng lẽ nên cho thêm chút đường.

Phải tìm cách bù đắp lại những năm tháng đã qua cho cậu.

Đám học sinh giỏi túm tụm lại một chỗ, ban đầu còn chơi trò chơi thật lòng hay thử thách, kết quả ba câu chuyện thì hai câu rưỡi lại quay về chuyện học tập, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu tranh luận về những bài toán khó gần đây.

Mấy người đang hăng say tranh cãi xem dùng hình giải tích hay phương pháp không gian để giải toán là bá đạo nhất, Khổng Gia Hoà bỗng nhiên đập bàn, trèo lên ghế đứng lên, cả đám mới sực nhớ ra nhìn cốc của cậu ta.

Sầm Thụy tìm được thủ phạm, lắc lắc chai rượu: "Nồng độ cồn 14%."

Hạ Tuấn Hoa vô cùng tự trách: "Sơ suất rồi, sơ suất rồi, bao bì màu hồng nhạt của nó trông hiền lành quá, không ngờ bên trong lại ẩn chứa âm mưu như vậy."

Lương Nhất Phàm ôm chặt chân Khổng Gia Hoà: "Mọi người mau nghĩ cách đi, phó trưởng nhóm hình như hơi say rồi."

Mặt Khổng Gia Hoà đỏ bừng, cố gắng vung tay: "Các cậu không thể tưởng tượng được vẻ đẹp của hình giải tích đâu, hình giải tích muôn năm!"

...

Khổng Gia Hoà chỉ là người mở màn, người say không chỉ có một. Cảnh tượng trong phòng khách bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Đinh Tranh Giảo không ngờ một buổi tiệc sinh nhật lại có thể biến thành thế này, cuống cuồng xin lỗi Vu Sanh: "Anh Sanh, bọn tôi không ngờ mọi chuyện lại vượt ngoài dự tính như vậy..."

Nếu là ngày thường, chỉ cần nhấp một ngụm, phát hiện ra có gì đó không đúng là họ đã dừng lại rồi. Vấn đề là hôm nay họ mua rất nhiều loại nước, lúc nãy chơi trò chơi đã uống hết mấy chai.

Nào là Coca vị anh đào, nước thảo dược Bạch Hoa Xà, Sầm Thụy bọn họ còn to gan lén lút đổ thêm xì dầu vào mấy chai Coca.

Đủ loại mùi vị hỗn tạp nếm thử qua, đám học sinh ngoan ngoãn chưa từng động đến rượu bia lần lượt trúng chiêu, trong nháy mắt phòng khách đã biến thành nơi diễn ra cuộc chiến giải toán hỗn loạn.

Ngay lúc Đinh Tranh Giảo đến xin lỗi, hai tên học sinh giỏi đối thủ vẫn đang xắn tay áo chuẩn bị quyết chiến, loạng choạng ném một xấp đề thi thử lên bàn, hùng hổ ngồi xuống giải đề, mọi người xung quanh có kéo cũng không ngăn được.

Đinh Tranh Giảo – người phụ trách lên kế hoạch – không dám ngẩng đầu, hít sâu một hơi định xin lỗi tiếp thì bị Cận Lâm Côn kéo sang một bên.

Đinh Tranh Giảo hơi mơ màng: "Anh Sanh, Côn..."

Cận Lâm Côn giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, mỉm cười chỉ vào chiếc máy quay trong tay Vu Sanh.

Vu Sanh chống một tay lên thành sofa, ung dung ngồi xuống, chọn một góc đẹp, ghi lại cảnh tượng hiếm có trước mắt một cách chi tiết, tranh thủ chớp mắt với hắn, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đinh Tranh Giảo ngẩn người một lúc, không hiểu sao lại nhớ đến lời Sầm Thụy đã nói.

Có lẽ chỉ trong khoảnh khắc vô tình lướt qua này, họ mới chợt nhận ra, thì ra chàng trai trước mặt luôn có thể gánh vác mọi chuyện thay họ, dường như kiên định hơn bất kỳ ai, lại chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi.

Ngày mai còn phải đi học, không thể để mặc cho đám người này quậy phá như vậy được, nếu không ngày mai sẽ có cả trường học kéo đến đòi người.

Nói không chừng còn có thể lên cả bản tin xã hội.

Cận Lâm Côn đợi Vu Sanh quay phim đã đời, bèn kéo mấy người còn tỉnh táo dọn dẹp chai lọ, rót cho bạn nhỏ nhà mình một cốc nước giải khát, sau đó giúp chấm điểm mấy bài thi của các cặp đôi học sinh giỏi đang quyết chiến.

"Ngủ một giấc là được rồi, bắt xe buýt muộn một chút cũng kịp, cùng lắm thì tạt cho một gáo nước lạnh là tỉnh."

Lương Nhất Phàm trước đây cũng từng trộm rượu vài lần, tương đối có kinh nghiệm, liền đứng ra chủ trì đại cuộc: "Giúp anh Sanh dọn dẹp nhà cửa đi, đừng để lộn xộn quá, phải có tính thẩm mỹ, đừng phá hỏng phong cách tổng thể."

Làm gì có cái phong cách tổng thể nào.

Mọi người nhanh chóng hành động, vất vả lắm mới xếp được mấy tên học sinh giỏi say mèm thành một đống trên sofa, sau đó xắn tay áo dọn dẹp túi bánh kẹo, đĩa bánh kem, gom hết pháo giấy và ruy băng lại.

"Còn dùng đến không?" Sầm Thụy xách một túi lớn pháo giấy, "Thứ này còn dùng để làm gì nữa?"

Hạ Tuấn Hoa vẫn chưa hết hứng thú, vỗ vai cậu ta: "Cất đi, biết đâu được hai tháng nữa lại có bạn nào đó may mắn được tổ chức sinh nhật..."

Vu Sanh không quen nhìn người khác bận rộn, định ra tay giúp đỡ mấy lần nhưng đều bị mọi người hợp sức đẩy về.

"Đừng khách sáo, để mọi người thể hiện chút nữa."

Cận Lâm Côn vừa chấm bài vừa liếc nhìn, đánh hai dấu tick, sau đó đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay cậu: "Còn muốn ăn bánh kem nữa không?"

Chiếc bánh kem mua về không nhỏ, nhưng vì đến nhiều người nên chia ra cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Cận Lâm Côn đang tính toán xem có nên ra ngoài mua cho bạn nhỏ một chiếc bánh kem khác hay không thì Vu Sanh đã lắc đầu, cầm chai rượu vừa rồi đã hạ gục không ít người trên bàn lên, xoay xoay trong tay.

"Cái này không được." Cận Lâm Côn giật mình, đưa tay ngăn cản, "Cái này nồng độ cồn cao hơn bia nhiều, không biết sẽ gây ra tác dụng phụ gì..."

"Em biết." Vu Sanh gật đầu, đặt chai rượu xuống bàn, dùng ngón tay xoay nó sang hướng khác, "Anh nhìn từ góc độ này xem."

Cận Lâm Côn thầm nghĩ nhìn từ góc độ nào thì nó cũng là 14 độ, vừa định ngẩng đầu lên thì bỗng khựng lại.

"Anh ơi." Vu Sanh ngồi bên cạnh hắn, "Anh thấy nó có giống chai nước trái cây vị đào mà anh vừa rót cho em không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.