Buổi tối trăng tròn
Mọi sai lầm cũng hẳn là
Được tha thứ, kể cả nhắc lại và hối tiếc
Kể cả, làm thơ và rơi lệ
Đem tất cả câu chữ phó mặc cho
Một cái tên mơ hồ
Đem thời gian đã hoàn toàn biến mất
Lấy ra cẩn thận đo đếm
Lại sắp xếp một lần nữa
Mọi thứ cũng đơn giản là
Nhuộm màu, gột rửa, gọt giũa
Như ánh trăng kia.
Đối mặt với lời chỉ trích của Kỷ Dược Phi, tâm tình của Diệp Tiểu Du thoáng ảm đạm, cảm giác tội lỗi bủa vây lấy cô. Anh ở bên đang ôm Diệp Nhi thật chặt, tựa như ôm báu vật, hai mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, mày nhíu chặt.
Năm năm, cô nghĩ khi gặp lại sẽ có chút thổn thức, nghĩ anh có thể đã lập gia đình, nghĩ anh chắc đã quên cô rồi. Nhưng không ngờ anh gầy gò đau thương, cô độc đến giờ, nhà anh vẫn giữ nguyên như lúc cô đi, thậm chí tài liệu của cô trong máy tính vẫn còn. Tất cả những điều này đã vượt qua dự đoán của cô.
Anh kiên quyết, anh cứng rắn, cuối cùng cô và Diệp Nhi theo anh về căn nhà cô từng sống nửa năm ấy.
Bay đường dài, Diệp Nhi đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng anh, cha con tim liền tim, Diệp Nhi không chút đề phòng anh, ngoan ngoãn theo anh. Anh cẩn thận bế Diệp Nhi vào phòng, đắp chăn cho con rồi si ngốc ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt bầu bĩnh say ngủ của con không chớp mắt.
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống chăn lụa, rất nhanh đã thấm ướt một mảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130275/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.