Tiên sinh Tiền Chung Thư đã nói, cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào nhanh như vận tốc của ánh sáng, thời gian đợi chờ lại dài như vô tận. Thật ra thì bất kể là tốc độ ánh sáng hay là mãi mãi, thời gian mỗi ngày vẫn đều như vậy. Năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm, chỉ vài vòng quay của trái đất cũng đã được 5 năm rồi. 
Xuân lại về, muôn hoa đua nở, ánh nắng dần rạng rỡ, cảnh sắc mùa xuân lại càng thêm tươi đẹp, ánh trời chiều vỡ vụn không dễ để màn đêm bao phủ, ánh sáng chậm chạp không tắt khiến lòng người thoải mái. 
Hợp đồng lớn đầu tiên của năm nay thuận lợi như chẻ tre, Kỷ Dược Phi thảnh thơi nằm dài trên ghế salon trong phòng làm việc, tự thả lỏng bản thân. 
Năm ngoái công ty đã đổi trụ sở mới, căn phòng làm việc này của anh vừa rộng rãi lại vừa sáng sủa, bốn phía đều là tường thủy tinh, ánh sáng rất mạnh, đứng ở trong phòng làm việc có thể thưởng thức hết cảnh phồn vinh của Bắc Kinh. Bên trong còn có phòng nghỉ tiện nghi, nơi này giờ gần như đã là nhà của anh, về nhà cũng chỉ có một mình, ở đâu mà chẳng vậy. 
"Á à, sếp tổng trốn ở đây mơ màng, vậy đám thuộc hạ như chúng tôi có thể trốn việc không?" Phó Cương cầm tập công văn đặt lên bàn, ngồi xuống rồi cười vỗ vỗ vai anh. 
Cuộc sống trôi qua quá bình thản, Phó Cương béo lên so với khi chưa lấy vợ những 20 kg, vốn hình thể đã tráng kiện, giờ nhìn trông có phần hơi giống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130274/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.