Một đêm nghĩ nghĩ suy suy, có lẽ là rời khỏi Bắc Kinh đã lâu, không quen với ban đêm mùa xuân hanh khô hoặc là vì không quen với việc không có Diệp Nhi ở bên canh, cô không thể ngủ say. Sáng dậy hai mắt thâm quầng xuống lầu ăn điểm tâm, vừa ra cửa thang máy đã thấy Diệp Nhi và Kỷ Dược Phi đang cười đùa vui vẻ ở ngoài đại sảnh. Cô nhóc mặc chiếc váy kẻ caro mới tinh, buộc tóc như công chúa, đường kẻ caro kia giống với áo của Kỷ Dược Phi, xem ra là đồ cha con rồi. Cô nhìn mà mắt ươn ướt.
“Diệp Nhi!” Cô thân mật gọi, ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra.
“Mommy!” Diệp Nhi nhẹ nhàng chạy về phía cô, làn váy bay bay xoay tròn thật xinh đẹp.
Diệp Tiểu Du bế con gái, đôi bàn tay nho nhỏ của con ôm cổ cô. “Tối qua ngủ có ngon không? Diệp Nhi có quấy không?”
“Không đâu mommy, cha kể chuyện rất hay, còn hát cho Diệp Nhi nghe, Diệp Nhi rất ngoan”. Diệp Nhi ỏn ẻn đáp. Khi còn ở Yale cô vẫn luôn kiên trì dạy Trung văn cho con gái, còn nói với Diệp Nhi rằng Trọng Khải là daddy, con còn có một người cha ở Trung Quốc. Cô và Trọng Khải vẫn luôn tôn trọng Kỷ Dược Phi, không hề có ý che dấu. Cho nên hôm qua khi cô nói với Diệp Nhi anh là cha của cô bé, Diệp Nhi tiếp nhận ngay, không hề cảm thấy bất ngờ.
“Cha tốt thế sao!” Cô nhìn thoáng qua Kỷ Dược Phi, anh đang dịu dàng, hạnh phúc mỉm cười nhìn hai người.
“Diệp Nhi thực sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130276/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.