Chương trước
Chương sau
Ngay cả ngươi cũng đến đâm sau lưng ta?
Ông trời ơi, đất ơi.
Vì sao ta tìm đường chết mà cũng khó như thế?
Vào thời khắc mấy chốt, vẫn luôn có người đâm sau lưng ta, đây là tình huống gì đây?
Tiểu Thái à tiểu Thái, ta thấy ngươi mày rậm mắt to, thế mà ngươi lại muốn cứu ta!
Còn có người nào ác độc hơn so với ngươi không?
Diệp Ninh khóc không ra nước mắt.
Đương nhiên Thái Hướng Cao sẽ không đoán được Diệp Ninh có kích động muốn bóp chết hắn.
Một loạt hành động “đặc sắc” kia của Diệp Ninh, bị hắn tự động hiểu thành cảm động.
Hốc mắt Thái Hướng Cao ướt át, nhìn người đọc sách bạo động, làm tư thế nắm tay với Diệp Ninh.
“Diệp huynh, ngươi không phải đang phấn đấu một mình!”
Người cùng đạo không cô đơn!
Diệp Ninh: Con mẹ nó, ta chỉ muốn một mình!
“Đủ rồi!”
Chính vào lúc bên ngoài đang huyên náo lộn xộn.
Trong Hầu phủ, truyền ra một tiếng quát lạnh uy nghiêm.
Chỉ thấy một người trung niên mặc áo mãng bào đi ra.
Người này chính là Uy Vũ Hầu.
Theo hắn đi ra, còn có mấy chục gia đinh càng tinh nhuệ hơn.
Những người này đều là cao thủ hắn vơ vét trong quân, mỗi người đều là một cái máy giết người như ngóe.
Bọn họ tay cầm nỏ Đại Hoàng, nhắm chuẩn về phía trước, trực tiếp bóp cơ quan.
Vù vù vù!
Tên nỏ bắn ra.
Nhưng mà không phải bắn về phía người đến, mà là nhắm về phía trước mấy người đọc sách
Tên nỏ cắm vào trong đất thật sâu, cứng rắn xuất hiện ra một đường ranh giới dày đặc tên.
Bước chân nhóm văn nhân xung phong dừng lại.
Bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

“Còn tiến thêm một bước nữa, giết!”
Uy Vũ Hầu lạnh lùng nói.
Quản gia không dám ra lệnh, hắn dám ra lệnh.
Một đợt bắn này không giết người, đã coi như là hắn làm từ thiện.
Cũng chính là hôm nay tâm tình tốt, nếu như kém hơn một chút, vậy thì một đợt bắn tên vừa rồi, ít nhất cũng phải chết tám mươi một trăm người.
Vẫn là câu nói kia, bị Uy Vũ Hầu giết, chết cũng là chết vô ích.
Thiên Tử giết người đọc sách, nhất định phải cân nhắc ảnh hưởng.
Nhưng hắn không cần, tiêu chuẩn của việc chỉ giết không quan tâm chôn cất.
“Dân không sợ chết tại sao phải sợ chết!”
Nhiệt huyết của người đọc sách cũng không lạnh xuống, có người cảm giác được sự sợ hãi, cũng có người ngược lại bị chọc giận.
“Vậy thì ngươi có thể đi lên phía trước thử!”
Uy Vũ Hầu cười lạnh.
Hắn là nhìn cũng không nhìn.
Phía sau hắn, đám gia đinh lại giương cung lắp tên.
Rất rõ ràng, nếu như người đọc sách không biết điều, vậy thì thứ bọn họ sắp gặp phải, đó chính là một trận đơn phương tàn sát.
“Ý tốt của các vị, bản quan xin nhận.”
Vào đúng lúc này, Diệp Ninh đứng ra.
“Nhưng hôm nay bản quan vì chấp pháp mà đến, đây là công vụ.”
“Nếu như đã là công vụ, vậy thì không liên quan đến các vị.”
“Trở về đi, học tập cho tốt, tương lai là của các ngươi.”
Diệp Ninh khuyên bọn họ.
Đây là thật lòng thật ý.
Dù sao người muốn tìm chết là hắn, hắn cũng không muốn liên lụy người vô tội.
“Nhưng mà đại nhân, hắn sẽ giết ngươi.”
Có người lệ nóng vòng quanh, hô to.
“Có một vài người chết, nhưng sẽ vĩnh viễn còn sống, có một vài người còn sống, nhưng thật ra đã chết rồi.”
Diệp Ninh cười nhạt một tiếng.

Sau đó nụ cười của hắn vụt tắt.
Bởi vì hắn cảm thấy trong cơ thể nóng bừng.
Thứ chính khí cuồn cuộn đáng chết này, tại sao lại mở rộng hơn rồi?
Có phải là có độc không hả?
Hay là nói mắt chó của ngươi mù rồi?
Nhìn không ra ta đang giả vờ sao?
Tại sao chính khí cuồn cuộn lại mạnh mẽ tăng vọt vậy?
Không phải nói thứ này rất khó tu luyện sao?
Diệp Ninh đầy bụng nghi vấn.
Hắn hoài nghi mình là bị nhằm vào.
Có điều vẫn còn tốt, chính khí cuồn cuộn có mở rộng như thế nào, cũng không nổi lên được sóng lớn gì.
Đường Nho đạo đã bị phá hỏng, phong ấn Thánh Viện một ngày chưa được phá giải, vậy thì thực lực của hắn vẫn sẽ bị cố định ở cấp độ này.
Chính khí cuồn cuộn có tính lũy nhiều hơn nữa, cũng là không có tác dụng gì.
Diệp Ninh chỉ có thể tự an ủi mình.
Nhưng người khác lại đắm chìm sâu trong thâm ý của câu nói hắn để lộ ra.
“Có một vài người còn sống, nhưng thật ra đã chết rồi!”
“Có một vài người chết, nhưng sẽ vĩnh viễn còn sống!”
Câu nói này không khó hiểu.
Cho dù là lão bách tính chưa từng đọc sách, cũng có thể cảm nhận được cỗ tinh thần mà lời nói kia truyền thừa lại.
“Nói hay lắm!”
“Cho dù chết xương cốt hiệp sĩ vẫn còn thơm, không hổ thẹn với anh hùng trên thế gian.”
Tất cả mọi người bị cảm động.
Loại tinh thần không biết sợ này của Diệp Ninh, ở trong thời đại đen tối này, giống như một ngọn duốc.
Mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn luôn ở đó.
Mỗi lần nhìn lại, trong lòng có thế nào cũng sẽ nhiều thêm một chút ấm áp.
“Ta hiểu rồi.”
Bên trong con ngươi đỏ bừng của Ngụy Văn Thông, rơi xuống hai hàng nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.