Chương trước
Chương sau
Đây chính là cách suy nghĩ có hiệu quả nhất ở sâu trong lòng hắn.
Có tên môn bảo vệ, đó mới là ông.
Không dễ chọc.
Không có tiên môn bảo vệ, vậy thì đó là cháu trai.
Ngươi dám chọc vào ta, ta sẽ đánh chết ngươi!
“Viện giám sát có quy định rõ ràng, phàm là người phạm tội, trên đến hoàng thất, dưới xuống lê dân bách tính, Viện giám sát đều có tư cách bắt!”
Trong mắt Diệp Ninh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Thế nào, lẽ nào ngươi muốn chống lại lệnh bắt người sao?”
Hắn nổi giận.
Đã sớm biết Hầu phủ phách lối
Nhưng không ngờ được chỉ là một quản sự, mà cũng đều ngông cuồng như thế.
Đường đường nha môn chấp pháp đến hỏi tội, hắn không chỉ không theo, ngược lại còn mở miệng vũ nhục.
Cái thế đạo này là thế nào đây?
Thật sự chỉ cần bợ đỡ được tiên môn, thì chính là một con chó cũng có thể tùy tiện cắn người linh tinh sao?
“Chống lại lệnh bắt?”
Đột nhiên quản sự trở nên dữ tợn, hắn vén tay áo lên, tự mình cầm lấy một cây gậy thủy hỏa.
Đốp!
Cây gậy lắc một cái.
Đánh ra một vòng côn đẹp đẽ.
“Bây giờ không phải là ngươi có muốn bắt lão tử hay không, mà là lã tử có bỏ qua cho ngươi hay không! Mẹ nó, thật sự là không biết trời cao đất rộng… Hôm nay lão tử sẽ để cho ngươi mở rộng tầm mắt, để ngươi biết được người nào có thể đắc tội, ngươi nào không thể chọc vào!”
Hắn vung tay lên, một đám lớn gia định đi theo tên này, lao về phía Diệp Ninh.
Hắn không phải là hù dọa người, hắn là thật sự dám đánh chết mệnh quan triều đình!
Loại chuyện này, cũng không phải là lần đầu phủ Uy Vũ Hầu làm.
Vẫn là câu nói kia, chết cũng là chết vô ích.
Phủ Uy Vũ hầu lưng dựa vào tiên môn, ai dám định tội của hắn?

“Lớn mật!”
Thái Hướng Cao nhìn thấy một màn này, vừa kinh vừa sợ.
“Chỉ là nô bộc, lại dám đánh mệnh quan triều đình, có còn vương pháp hay không!”
Nhất thời hắn lanh mồm lanh miệng, hỏi ra như thế.
Nhưng sau khi hỏi xong, thật ra chính bản thân hắn cũng đã có được đáp án.
Đương nhiên là không.
Vương pháp là cái gì!
Ngoại trừ Diệp đại nhân còn giữ gìn, có ai còn coi vương pháp là chuyện gì đáng nói?
Hắn liếc mắt nhìn Ngụy Văn Thông và Ngưu Tiến Hỉ.
Ánh mắt bọn họ phức tạp, sắc mặt đỏ bừng.
Bị xúc động rồi.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị đả động.
Cho nên trông cậy vào bọn họ ra tay là chuyện không thể nào.
Trong tình huống cấp bách Thái Hướng Cao gào to.
“Dừng tay, các ngươi có biết, người các ngươi đánh chính là Diệp Ninh! Chính là Diệp Ninh đã dẫn xuất hình chiếu thánh hiền, viết ra bài thơ Trấn quốc kia!”
Cái gì?
Diệp Ninh?
Không đàm luận đến những chuyện này đám gia đinh nghĩ như thế nào.
Nhưng người đọc sách đứng vây xem đã điên trước rồi.
Diệp Ninh là nhân vật nào?
Trải qua thời gian dài lên men như thế, câu chuyện và tác phẩm của Diệp Ninh, đã sớm truyền khắp kinh thành, thậm chí là toàn bộ thiên hạ!
Người đọc sách đều coi Diệp Ninh là thần tượng.
Nhân vật như hắn, chính là dáng vẻ mà người đọc sách bọn họ nên có!
Rất nhiều người đều âm thầm nói, Diệp Ninh là thánh hiền thời cổ chuyển thế, đến cứu vớt thế gian này.
Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Diệp Ninh ở trong lòng người đọc sách cao như thế nào.
“Thế mà người này lại là Diệp đại nhân!”

“Khó trách thấy chết không sợ, đối mặt với cái chết mà mặt không đổi sắc, không hổ là Diệp đại nhân!”
“Muốn giét Diệp đại nhân, đầu tiên phải hỏi Lý tú tài ta trước!”
“Còn có ta!”
Người đọc sách sôi trào.
Người đọc sách, càng là người đọc sách trẻ tuổi, thì càng sẽ kích động nhất.
Bởi vì ở tuổi này của bọn họ, còn chưa bị xã hội đánh mặt, thứ bon họ tiếp nhận đều là lý lẽ cứng nhắc trong sách vở.
Trong sách từng nói: Người trung nghĩa có chung chí khí, sống chết có nhau!
Các ngươi muốn đánh Điệp dại nhân!
Thật sự là không phải con người!
Ta liều rồi!
Người đọc sách ầm ầm lao ra, bọn họ cầm sách của mình ném ra ngoài, trong miệng hùng hùng hổ hổ, nói đủ loại lời nói nhìn thì như kịch liệt, nhưng trên thực tế lại là vô cùng “nho nhã” thô tục.
Bọn gia đinh bị đập cho mơ hồ.
Bọn họ đã khi nào từng gặp người đọc sách bạo động?
Những người chỉ biết đọc sách, mềm yếu tay trói gà không chặt này, cũng sẽ bảo vệ một người như thế sao.
Một quan lại bình thường, có thể khiến cho người đọc sách nổi điên.
Chuyện này không thích hợp!
Vì thế, rất tự nhiên, đám gia đinh khí thế hùng hổ này, lao đến nửa đường thì dừng bước chân lại.
Diệp Ninh đã giang hai cánh tay, đắc ý dự định chờ chết cũng mơ hồ.
Tình huống gì đây?
Rõ ràng ra đã sắp chết rồi, tại sao còn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?
Đúng vào lúc này, hắn nghe thấy Thái Hướng Cao la lên.
“Diệp huynh, ta sẽ không cho phép huynh chết!”
Xuất hiện rồi!
Kẻ cầm đầu xuất hiện rồi!
Diệp Ninh bi phẫn nhìn về phía Thái Hướng Cao, trong lòng tràn ngập vẻ khó có thể tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.