Chương trước
Chương sau
Hoặc là năng lực xuất chúng, khiến cho dồng liêu đố kỵ.
Hoặc là cương trực công chính, khiến cho cấp trên bất mãn.
Hoặc là người độc lập độc hành, bị đám người kéo bè kết phái bài xích.

Tóm lại, có thể hiểu như thế này, những người ở Viện giám sát nhìn thì như bình thường không có gì lạ, nhưng trong quá khứ bọn họ đều không phải người bình thường.
“Có lẽ Viện giám sát là nơi thần thánh tập trung nhiều người trung nghĩa, nhiệt huyết nhất trong toàn bộ Đại Chu.”
Khóe miệng Thái Hướng Cao lộ ra nụ cười
Hắn không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa.
Lúc đầu cho rằng bị điều đến Viện giám sát, là con đường làm quan đã kết thúc, nhưng không ngờ được, lại còn có dạng nghịch chuyển thần kỳ như thế này.
Bệ hạ và quan lớn quan nhỏ cả triều, sợ rằng cũng không ngờ được đi.
“Chính nghĩa được ủng hộ kẻ ác thì cô độc, có lẽ đây chính là ý trời, người cương trực không thiên vị, đại công vô tư như Diệp Ninh, nhất định không thể nào đánh một mình… Những người này của Viện giám sát, chính là lễ vật ông trời tặng cho Diệp huynh.”
Trong lòng Thái Hướng Cao lẩm bẩm.
Nếu như Diệp huynh biết những chuyện này, cũng nhất định rất cảm động đi.
Đương nhiên, Thái Hướng Cao cũng sẽ không lạc quan cho rằng, mọi chuyện sẽ tiếp tục thuận lợi như thế.
Bởi vì những người này của Viện giám sát, giống như lão đầu kỳ quái nói, là người đã chết ước mơ.
Muốn làm thức tỉnh bọn họ, là chuyện rất khó khăn.
Nhưng Thái Hướng Cao cũng không cho rằng đây là chuyện lớn gì.
Nếu như nói trên thế giới này, có một người có thể làm thức tỉnh bọn họ, vậy thì người kia, không có ai khác mà chính là Diệp huynh!
Nếu như lời nói này để Diệp Ninh biết được, hắn nhất định sẽ bóp cổ Thái Hướng Cao, dùng ngữ khí kích động mà nói với hắn.

“Lão tử cảm ơn ngươi!”
Nhưng Diệp Ninh không biết, cho nên hắn vẫn cho rằng, hắn đang làm việc nghĩa không được chùn bước đi tìm đường chết.
Quản sự trào phúng, hắn nghe được.
“Thái Tổ có quy định rõ ràng, Đại Chu tồn tại một ngày, Viện giám sát sẽ tồn tại một ngày, con cháu đời sau, không được hủy bỏ Viện giám sát!”
Diệp Ninh nhìn hắn chăm chú, trong giọng nói mang theo một cỗ uy nghiêm.
“Cho nên, Viện giám sát chưa từng bị bỏ phế!”
“Có lẽ trong quá khứ, có rất nhiều chuyện, Viện giám sát vắng mặt, cũng có rất nhiều năm, không nghe được thanh âm của Viện giám sát truyền đến.”
“Nhưng Viện giám sát tồn tại từ đầu đến giờ, chính vào lúc này, sẽ quay trở về giống như ánh ắng chói chang.”
Một hồi lời nói của Diệp Ninh, làm thức tỉnh lại ký tức ban đầu của mọi người đối với Viện giám sát.
Nhóm người đọc sách lệ nóng đầy mặt.
Viện giám sát thực hiện đạo lý là pháp trị, công chính.
Điều này giống như bọn họ theo đuổi đạo thánh hiền, trăm sông đổ về một biển.
Lão bách tính cũng cảm động.
Khi bọn họ còn nhỏ nghe được những câu chuyện, các lão nhân vẫn luôn nói, có một chỗ như thế, có thể nói đạo lý, nơi đó có Thanh Thiên đại lão gia, tình nguyện làm chủ cho dân.
Phàm là dân chúng khổ cực, thì càng thích tưởng tượng, cuộc sống mỏi mệt đã chịu đủ kiềm chế, bọn họ cần thông qua tưởng tượng của chính mình, cho bản thân động lực để kiên trì.
Cơ Minh Nguyệt trầm mặc
Đại Chu cũng đã gần diệt vong, tổ chim bị phá trứng có còn lành không?
Tầm mắt của nàng, vẫn luôn đặt ở trên toàn bộ thiên hạ.
So với toàn bộ thiên hạ, nàng coi nhẹ Viện giám sát.

Bởi vì nàng cảm thấy, để cho Đại Chu tiếp tục tồn tại, mới là chuyện lớn hàng đầu.
Mà dạng nha môn giống như Viện giám sát, tạm thời không còn nằm trong phạm vi suy tính của nàng nữa.
Bởi vậy, nàng chưa từng suy nghĩ đến ý nghĩa tồn tại của Viện giám sát.
Lúc này lại bị Diệp Ninh làm cho thức tỉnh.
Khiến trong nháy mắt này, nàng sinh ra rất nhiều ý nghĩa.
Dường như đã đã lờ mờ hiểu được vì sao Thái Tổ lại coi trọng Viện giám sát như thế.
“Vớ vẩn!”
Quản sự Hầu phủ xì một tiếng khinh miệt.
Thứ Diệp Ninh nói đến, đương nhiên hắn không hề có một chút đồng cảm nào.
Ở trong mắt của hắn, hắn chỉ biết có một việc.
Đó chính là có một người nào đó vô tri, làm việc ở trong nha môn đã sớm bị bỏ phế, sau đó gan to bằng trời đến Hầu phủ tìm hắn gây phiền phức!
Đến Hầu phủ tìm hắn gây phiền phức, đây chính là nói rõ xem thường phủ Uy Vũ Hầu!
Không sai, đối với dạng người như hắn là nói, cách suy nghĩ của hắn chính là đơn giản như vậy.
Cái gì mà cái này cái kia, không quan trọng.
Ngươi muốn đụng đến ta, vậy thì ta phải so một lần xem nắm đấm của ai cứng hơn!
“Ngươi là cái thứ gì, thế mà cũng dám đến Hầu phủ chúng ta giương oai, cho dù là Thiên Tử đối với Hầu phủ chúng ta cũng phải khách khí, ngươi có biết không? Ngươi cũng xứng đến Hầu phủ bắt ta?”
Quản sự hoàn toàn phách lối.
Sau khi biết được phẩm cấp và bối cảnh của Diệp Ninh, hắn là hoàn tòa không căng thẳng nữa.
Ở trong kinh thành, phàm là thế lực không có bối cảnh tiên môn chống lưng, thì đều là rác rưởi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.