Chương trước
Chương sau
Hắn nghĩ đến lời nói lúc trước Diệp Ninh nói với hắn.
“Có lẽ ngươi nên cảm tạ ta, nếu như không phải ta đến kịp thời, một đao này của ngươi chém xuống, vậy thì ngươi sẽ thật sự bị hủy rồi!”
Mỗi một câu nói của Diệp Ninh, Ngụy Văn Thông đều hiểu rất rõ.
Duy chỉ có câu này, khiến hắn cái hiểu cái không.
Nhưng mà lúc này, hắn đã bừng tỉnh.
“Một đao kia của ta, nếu như thật sự chém xuống, không chỉ đơn giản là một tính mạng, mà là sẽ chém đi lương tri của ta…”
Cái chết không là cái gì.
Giống như Diệp Ninh nói, cho dù là chết, hình tượng quang vinh của hắn sẽ vĩnh viễn tồn tại trong lòng mọi người.
Nhưng nếu như tâm chết thì sao?
Nếu như một đao kia thật sự chém xuống, vậy thì sẽ thật sự không thể quay đầu nữa.
Từ đó về sau, sẽ là một cái xác không hồn chân chính.
Có một vài người còn sống, nhưng thật ra đã chết…
Ngụy Văn Thông đau thương cười một tiếng, cảm thấy có chút may mắn, lại có chút đau khổ.
Bắt đầu từ lúc nào, ta đã sa đọa thành thế này?
Nếu như không phải Diệp đại nhân, ta sẽ thật sự phạm phải sai lầm không thể tha thứ được.
“Có người chết, lại vĩnh viễn còn sống… Nói hay lắm, nhưng mà Diệp khanh, trẫm chính là cần khanh còn sống, thánh hiền chết đi đủ nhiều rồi, anh hùng còn sống, chỉ còn có ngươi!”
Trong lòng Cơ Minh Nguyệt lại lần nữa tan vỡ.
Nàng là một nữ nhân, không sai, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy, mình không thua kém bất kỳ nam nhi nào.
Nàng cũng không không quả quyết, không hề có tật xử trí mọi việc theo cảm tính của nữ nhân.
Nàng sẽ rất ít bởi vì cảm tình mà phán đoán trái phải.
Duy chỉ có Diệp Ninh là một ngoại lệ!
Nhưng mà cái này có thể trách nàng sao?
Tất cả những điều này đều là bởi vì Diệp Ninh quá sáng chói!

Chuyện lớn bằng trời, cũng không hơn được sống chết.
Mỗi lần Diệp Ninh thể hiện ra cỗ hào hùng thấy chết không sợ kia, chính là thứ trân quý nhất thế gian, và cũng là thứ khiến người khác cảm động nhất.
Cơ Minh Nguyệt sao có thể không xúc động?
Nàng không cần một Diệp Ninh đã chết, người nàng cần chính là chiến hữu có thể cùng nàng đi đến cuối cùng.
“Truyền chỉ xuống, lệnh Diệp Ninh dẹp đường hồi phủ, cấm điều tra án này!”
Cơ Minh Nguyệt trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ.
Lưu Cẩn cầm lấy thánh chỉ, sải bước xuất cung.
Nàng quyết định dùng đến hoàng quyền, ngăn cản Diệp Ninh, kết thúc trận sóng gió này.
Đâm sau lưng đang trên đường đến.
Diệp Ninh hoàn toàn không biết gì.
Sau khi hắn thuyết phục người đọc sách, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Uy Vũ Hầu.
Thanh danh của Uy Vũ Hầu cực kém, nhìn từng góc độ, hắn tuyệt đối chính là một kẻ ác lớn.
Nhưng ác hay không ác, nhìn bề ngoài là không nhìn ra được.
Nhìn ở bề ngoài, dáng vẻ của Uy Vũ Hầu đường đường, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng sống lưng thẳng tắp, trên người càng là tản ra một cỗ khí tức cứng rắn.
Bản thân hắn cũng là một võ giả mạnh mẽ.
Ánh mắt của Uy Vũ Hầu và Diệp Ninh đối đầu nhau, một lát sau, hắn gật đầu nhẹ, nói.
“Ai làm người đó chịu, không tệ, Diệp đại nhân quả nhiên là nhân vật lớn!”
Hắn có chút thưởng thức Diệp Ninh.
Loại người thấy chết không sợ, kiên trì chính nghĩa này, có lẽ nhìn có chút ngu xuẩn, nhưng lại không thể không bội phục.
Uy Vũ Hầu cũng có loại ý nghĩ này.
Nhưng loại ý nghĩ này của hắn, ở trong mắt Diệp Ninh, lại là vô cùng hoang đường.
Ta đã giết đến cổng nhà ngươi rồi, ngươi không trực tiếp giết ta, ngươi còn khen ta hay?
Cái này không đúng!

Diệp Ninh tìm đường chết nhiều lần thất bại, nhạy cảm phát giác được đây là một tín hiệu nguy hiểm.
Hắn cay mày nói.
“Thế nào, hầu gia có ý định muốn giết ta?”
Uy Vũ Hầu lắc đầu nói.
“Bản hầu đúng là không muốn giết Diệp đại nhân.”
Tốt!
Thái Hướng Cao và tiểu cô nương câm điếc đều lộ ra nụ cười.
Người đọc sách và lão bách tính cũng yên tâm.
Cho dù là Cơ Minh Nguyệt, lúc này cũng thở phào một hơi.
Nhưng trong lòng Diệp Ninh phảng phất như có một vạn con ngựa đang chạy qua.
“Người đời đều nói, Hầu gia là người độc ác, bất chấp vương pháp, tham lam phóng túng, ngông cuồng, hèn hạ vô sỉ…” Diệp Ninh liên tiếp nói mười từ mắng chửi người, sau đó nghỉ một chút, mới lên tiếng: “Nếu như Hầu gia không giết ta, chẳng phải là sẽ không giống với lời đồn sao?”
“Ha ha ha…”
Uy Vũ Hầu bị Diệp Ninh mắng một trận, không chỉ không tức giận, ngược lại phá lên cười.
Điều này khiến khóe miệng Diệp Ninh giật giật.
Không phải chứ, người này có phải là có bệnh không hả?
Ta mắng ngươi đó, ngươi nghe có hiểu không?
“Lời đồn không sai, bản Hầu chính là loại người này, nhưng bản Hầu đúng là không muốn giết Điệp đại nhân.”
Uy Vũ Hầu khẽ cười một tiếng, nói.
“Diệp đại nhân muốn biết nguyên nhân không?”
Diệp Ninh buồn bực gật đầu.
Đương nhiên hắn muốn biết.
Người này là con quỷ điên cuồng giết người, dựa vào cái gì lại lưu tình nương tay đối với hắn?
Điểm nào của ta khiến cho lòng nhân từ của ngươi trỗi dậy vậy, ta thay đổi còn không được sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.