“ m luật không phải là vật chết, mà là có sinh mệnh, sinh mệnh của nó từ đâu mà đến? Một nửa bắt nguồn từ nhạc công diễn tấu, một nửa thì là do cầm phổ.”
Diệp Ninh cũng là trực tiếp nói ra lời trong lòng.
“Trình độ diễn tấu của tiểu thư không tệ, nhưng đáng tiếc, cầm phổ lại tầm thường.”
Lúc đầu Diệp Ninh cho rằng mình nói như thế, cũng coi như là khích lệ trình độ của Tiêu Thiển Thiển, có thể làm cho nàng cao hứng một chút.
Không ngờ được Tiêu Thiển Thiển lại càng thêm phẫn nộ.
“Diệp đại nhân nói cầm phổ không được?”
Diệp Ninh nhẹ gật đầu.
“Không được chính là không được.”
Lục Trúc hừ lạnh một tiếng, nói.
“Con người ngươi, thật sự là không hiểu nói mò, ngươi có biết cầm phổ này là người nào sáng tác không?”
Diệp Ninh nhún vai.
“Rửa tai lắng nghe.”
Lục Trúc hơi ưỡn ngực lên, kiêu ngạo nói.
“Người sáng tác ra khúc “nước chảy” này chính là Mạc lão, là thủ tịch nhạc công cung đình, mà ông, cũng chính là lão sư của tiểu thư nhà ta!”
“Những tác phẩm Mạc lão sáng tác khi còn sống, không dưới trăm, khúc nhạc này cũng có thể được gọi là kinh điển.”
“Khúc “nước chảy” này chính là lễ vật ông tặng cho tiểu thư… Mà ngươi lại không biết trời cao đất rộng, vậy mà lại chê bai cầm đạo của đại sư, ngươi nói có buồn cười hay không.”
Nghe lời này, Diệp Ninh khịt mũi coi thường.
Cái gì mà thủ tịch nhạc công, ta đây không biết.
Nếu như đã không biết, đương nhiên không nói đến kính sợ, hắn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829117/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.