…
Lục Trúc yên lặng không một tiếng động trở lại Xuân Phong Lâu, thật giống như chưa hề rời đi.
Đi theo lối bí mật trở lại gian phòng của Tiêu Thiển Thiển, nhu thuận đứng ở một bên phòng.
Nàng nhìn thấy tiểu thư kéo rèm che xuống, che miệng cười một tiếng.
Tiểu thư lại bắt đầu rồi.
Mỗi một nam tử gặp mặt nàng, luôn có một màn này.
Tiêu Thiển Thiển nhìn bóng người mông lung ở phía đối diện rèm kia, cười nhạt một tiếng.
Hai tay đặt trên cổ cầm, chậm rãi đàn tấu.
“Đánh đàn?”
Kiếp trước Diệp Ninh cũng là một người yêu thích văn hóa cổ, thư pháp, thơ từ, âm luật, đều biết một chút.
Nhưng tạo nghệ cũng không tính là cao.
Bây giờ thấy Tiêu Thiển Thiển đánh đàn, cũng là sinh ra mấy phần hiếu kỳ.
Khúc đàn ở thế giới khác biệt này, có lẽ cũng có mị lực đặc biệt.
Hắn nhắm mắt lại, tinh thế nghe.
Tiếng đàn lượn lờ, mà lại vô cùng êm tai.
Cầm kỹ của Tiêu Thiển Thiển cực cao, mỗi một âm phù đều lộ ra sức mạnh sinh mệnh không phải bình thường.
Trong cảm giác của Diệp Ninh, phảng phất như nhìn thấy một dòng suối đang chảy róc rách.
Suối nước kia, chính là ngàn vạn âm phù biến thành, thế nước không vội, thủy đạo cũng rất bình lặng, dòng nước đi xuống phía dưới, kéo dài không dứt.
Điều này rất tinh diệu.
Nhưng Diệp Ninh nghe nửa ngày, từ đầu đến cuối đều là luận điệu này.
Điều này có chút nhàm chán.
Nước chảy róc rách xuôi dòng, thể hiện an bình tường hòa, lúc đầu có thể khiến con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829116/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.