Chương trước
Chương sau

Lục Trúc yên lặng không một tiếng động trở lại Xuân Phong Lâu, thật giống như chưa hề rời đi.
Đi theo lối bí mật trở lại gian phòng của Tiêu Thiển Thiển, nhu thuận đứng ở một bên phòng.
Nàng nhìn thấy tiểu thư kéo rèm che xuống, che miệng cười một tiếng.
Tiểu thư lại bắt đầu rồi.
Mỗi một nam tử gặp mặt nàng, luôn có một màn này.
Tiêu Thiển Thiển nhìn bóng người mông lung ở phía đối diện rèm kia, cười nhạt một tiếng.
Hai tay đặt trên cổ cầm, chậm rãi đàn tấu.
“Đánh đàn?”
Kiếp trước Diệp Ninh cũng là một người yêu thích văn hóa cổ, thư pháp, thơ từ, âm luật, đều biết một chút.
Nhưng tạo nghệ cũng không tính là cao.
Bây giờ thấy Tiêu Thiển Thiển đánh đàn, cũng là sinh ra mấy phần hiếu kỳ.
Khúc đàn ở thế giới khác biệt này, có lẽ cũng có mị lực đặc biệt.
Hắn nhắm mắt lại, tinh thế nghe.
Tiếng đàn lượn lờ, mà lại vô cùng êm tai.
Cầm kỹ của Tiêu Thiển Thiển cực cao, mỗi một âm phù đều lộ ra sức mạnh sinh mệnh không phải bình thường.
Trong cảm giác của Diệp Ninh, phảng phất như nhìn thấy một dòng suối đang chảy róc rách.
Suối nước kia, chính là ngàn vạn âm phù biến thành, thế nước không vội, thủy đạo cũng rất bình lặng, dòng nước đi xuống phía dưới, kéo dài không dứt.
Điều này rất tinh diệu.
Nhưng Diệp Ninh nghe nửa ngày, từ đầu đến cuối đều là luận điệu này.
Điều này có chút nhàm chán.
Nước chảy róc rách xuôi dòng, thể hiện an bình tường hòa, lúc đầu có thể khiến con người ta bình tĩnh trở lại.
Nhưng vẫn luôn như thế, tái diễn một làn điệu, tâm tính bình tĩnh lúc đầu, thế mà lại trở nên xao động.
Phải biết thứ âm nhạc này, vốn dĩ thành phần của nó đã phức tạp.

Chỉ nói đến việc đánh đàn, âm chuẩn chính là tối thiểu nhất.
Kỹ nghệ cao siêu, diễn tấu hoàn mỹ, đều là chỗ cộng thêm điểm.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là cầm phổ.
Không bột đố gột nên hồ, cho dù là một người đàn tốt, đàn tấu một khúc nhạc thường thường không có gì lạ, cũng khó có thể cho người ta một cảm giác khó quên, nhiều nhất chính là kỹ thuật mà thôi.
Dựa vào tận lòng mà nói, khúc nhạc mà Tiêu Thiển Thiển đàn không tính là rác rưởi, ở một mức độ nào đó, thật ra vẫn là rất tinh diệu.
Nhưng chính là kém ở chỗ không có biến hóa.
Ban đầu là một dòng suối nhỏ chảy xuôi, sau đó vẫn là dòng suối nhỏ lúc ban đầu kia.
Không có gì khó khăn trắc trở, không có biến hóa, thì có gì thú vị?
Không có không gian tưởng tượng.
Đặt vào trên ý cảnh, cũng chỉ là tầm thường.
Bất giác, Diệp Ninh nhăn mày lại.
Mặc dù cách màn che, nhưng không cần biết là Lục Trúc hay Tiêu Thiển Thiển , hai người đều là người tu hành.
Đương nhiên các nàng có thể nhìn xuyên thấu qua màn che, nhìn thấy thần sắc của Diệp Ninh.
Thấy hắn nhíu mày, Tiêu Thiển Thiển dừng lại tiếng đàn, lông mày cũng nhăn lại.
Nhưng nàng cũng hông nói lời nào.
Ngược lại Lục Trúc mở miệng, hỏi.
“Diệp công tử, ngươi thấy tiểu thư nhà chúng ta đàn khúc “nước chảy” này như thế nào.”
Diệp Ninh không lưỡng lự trả lời.
“Đàn cái gì thế không biết?”
Cái gì?
Hai chủ tớ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy được hỏa khí ở trong mắt đối phương.
“Đàn cái thứ gì thế?”
Dạng lời bình này, đời này Tiêu Thiển Thiển vẫn là lần đầu nghe được.
Ở quá khứ đánh đàn cho người khác, đều là tán thưởng.

Nghe nhiều rồi, nên cũng không quan tâm nữa.
Hôm nay, vốn dĩ cho rằng Diệp Ninh cũng nói như thế, không ngờ được lại nghe được lời chê bai thế này.
Điều này khiến cho trong lòng nàng phun trào ba phần tức giận, hảo cảm vừa mới sinh ra với Diệp Ninh, lập tức tiêu tán hơn phân nửa.
“Hay lắm tên ngông cuồng nhà ngươi!”
Lục Trúc không nhịn được lên tiếng giáo huấn.
“Thế mà ngươi lại nói tiểu thư nhà ta như thế, ngươi hiểu âm luật sao?”
Sở dĩ Diệp Ninh nói ra lời này, là bởi vì hắn không nghĩ nhiều, Lục Trúc mở miệng hỏi.
Sau khi nói ra có chút hối hận, hắn cảm thấy không nên trực tiếp như thế.
Nhưng lời đã nói ra rồi, là một người đàn ông, vậy thì cũng không có cái gì không dám nhận.
Ngược lại hắn thả lỏng, chắp tay sau lưng nói.
“Vậy ngươi cảm thấy ta phải nói như thế nào?”
Lục Trúc nói với vẻ đương nhiên.
“Đương nhiên là khen tiểu thư nhà ta đàn rất tốt.”
Diệp Ninh lộ ra vẻ suy tư.
“Đúng là đàn không tệ lắm.”
Sắc mặt Tiêu Thiển Thiển dần dần trầm xuống, thầm nghĩ: Coi như người này thức thời.
Nhưng nàng đã vui mừng quá sớm, lại nghe được Diệp Ninh nói.
“Chỉ tiếc, không có hồn.”
Lục Trúc nghe thế, muốn tranh luận, lại bị Tiêu Thiển Thiển ngăn lại.
Trong lòng nàng không vui, lông mày có chút nhíu lại.
“Diệp đại nhân nói đến hồn là chỉ cái gì?”
Giọng nói của nữ nhân này thật là dễ nghe.
Trong lòng Diệp Ninh lầm bầm.
Giọng nói của Tiêu Thiển Thiển cũng không ôn nhu, còn mang theo một chút hỏa khí, nhưng âm sắc của nàng trời sinh đã mang theo một loại vũ mị, hoặc giận hoặc cười, đều có thể đâm vào điểm hưng phấn của nam nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.