Dòng suối nhỏ giống như róc rách lưu động, khiến cho lòng người yên tĩnh.
Chỉ có điều trình độ diến tấu của Diệp Ninh, mang đến cho người ta cảm giác bình thường không tính là mãnh liệt.
Đây cũng là chỗ Tiêu Thiển Thiển cười nhạo.
Nhưng mà tiếp tục đàn tấu, làn điệu lại phát sinh biến hóa.
Tiếng nước chảy róc rách kia, không còn là vẫn luôn như lúc đầu không thay đổi, giống như là gặp phải hòn đá ngăn cản, chia ra mấy đạo nước chảy, chảy xuôi về phía trước.
Làn điệu lúc này, là phân tách nhưng vui vẻ.
Ngay sau đó dòng nước tiếp tục chảy về phía trước, con đường nước rất dài, phảng phất như đi qua rừng rậm, khúc nhạc biến thành phong cách ưu mỹ thanh thoát, dòng nước róc rách không cô độc nữa, mà kèm theo tiếng chim chóc vui vẻ và tiếng côn trùng kêu vang, khiến người ta say mê.
Đây là khí tức sinh mệnh.
Tiêu Thiển Thiển nghe đến ngây ngốc.
Bất tri bất giác đắm mình vào trong đó.
Đây chính là khúc nhạc kinh điển mang đến cho người khác rung động, cho dù trình độ người diễn tấu bình thường, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta trầm mê trong đó.
“Đây là khúc nhạc gì?”
Tiêu Thiển Thiển nghe ra được chỗ khác biệt.
Cho dù nàng không muốn thừa nhận như thế nào, cũng không thể không đưa ra một đánh giá công chính, khúc nhạc này đúng là cao minh hơn so với sáng tác của lão sư.
Lúc này Tiêu Thiển Thiển vẫn có một chút không phục nho nhỏ.
Nhưng Diệp Ninh vẫn đang tiếp tục đàn tấu.
Tiếng đàn tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829118/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.