Sau “Vốn là trọng thần tiên hoàng ủy thác, trung thần nghĩa sĩ hiếm thấy, vì đại nghĩa, bôi nhọ thanh danh, dùng danh tiếng gian thần, âm thầm làm chuyện trung nghĩa.” “Trẫm đối với người khác, không hề có lòng day dứt, chỉ có Liễu tướng, khiến trẫm vô cùng hổ thẹn.” “Trẫm hận không thể lập tức rửa sạch oan khấu cho Liễu tướng!” Hai mắt Cơ Minh Nguyệt đẫm lệ. Liễu Thận ở trong mắt người ngoài, quyền thế ngập trời, quên nguồn quên gốc, không vua không cha, hèn hạ vô sỉ, tham lam vô tận, giết hại trung lương. Nhưng Liễu Thận ở trong mắt của nàng, chịu nhục, thân ở trong bóng tối, nhưng lại làm chuyện quang minh. Nếu như không có Liễu Thận, một mình nàng chiến đấu, sao có thể kiên trì đến bây giờ. Lời nói của quân thần trong đêm, không người nào biết được. Nếu như lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. Nghe thế, Liễu Thận bật cười lớn, không quan tâm khoát tay áo. “Bệ hạ không cần quan tâm, cứ để cho thế nhân mắng chửi đi, bọn họ mắng càng hung ác, ngược lại lão thần càng an toàn.” Lời nói của hắn xoat chuyển, nói. “Ngược lại chuyện của Diệp Ninh kia, có chút không dễ làm.” Diệp Ninh một đêm thành danh, vạn người kính ngưỡng. Mã Liễu Thận bị người người thóa mạ, chỉ có thể nương thân ở bên trong bóng tối. Nếu như nói không bị chênh lệch tâm lý, đó là không thể nào. Nhưng điều này không có một chút nào ảnh hưởng với hắn.
Danh tiết của người đọc sách so với mạng còn nặng hơn. Mà hắn vì phục hưng Đại Chu, đã sớm từ bỏ danh tiết, gánh vác danh tiếng gian nịnh, hắn mới là người đại công vô tư. Dang người này, cũng đã sớm không bởi vì cảm xúc người khác, mà sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì trái chiều, rất nhanh hắn điều chỉnh tốt tâm tình, bắt đầu thảo luận chính sự. “Đúng vậy, Hạ Nguyên Nhất vừa chết, mặc dù không phải do bản ý của Diệp khanh, nhưng Vũ Hóa Môn tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ, đợi tin tức truyền về Vũ Hóa Môn, dựa vào tính tình của tiên môn, nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp khanh!” Cơ Minh Nguyệt lo lắng. Trong lòng nàng đang suy nghĩ, có lẽ lúc này Diệp khanh cũng ngủ không yên đi. Nhưng nàng căn bản không biết, Diệp Ninh không tim không phổi, đã sớm nằm ngủ say. “Có hai cách, có thể cứu được tính mạng của hắn!” Trong đôi mắt nhìn như vẩn đục của Liễu Thận hiện lên một đạo ánh sáng. Hắn nghĩ ra được chủ ý. “A, biện pháp gì?” Cơ Minh Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng. Liễu Thận vẫn luôn đáng tin như thế, không một lời nói dư thừa, trực tiếp đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề. “Thứ nhất, để cho Diệp Ninh giống như lão thần, tự làm bẩn thanh danh, bước vào hàng ngũ gian đảng, đồng thời chủ động lấy lòng tiên môn, cam nguyện làm chó săn cho bọn họ, kể từ đó, có lẽ có một chút hi vọng sống.” Liễu Thận chậm rãi nói. “Chuyện này không có khả năng lắm, mặc dù trẫm không tiếp xúc nhiều với Diệp khanh, nhưng hôm nay ở trên điện Kim Loan, đã có thể thấy được tính cách của hắn, cương trực công chính, ghét ác như thù, hắn xem tiên môn như căn nguyên họa loạn, làm sao có thể chịu thua với tiên môn?” Cơ Minh Nguyệt cười khổ. Biện pháp này, nàng cũng không phải không nghĩ đến.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị nàng bác bỏ. Loại người có tính cách như Diệp Ninh, trông cậy vào hắn làm ra loại chuyện này, hoàn toàn là người nằm mơ nói mộng. “Lão thần cũng là cảm thấy như thế, trên người Diệp Ninh có sự ngông cuồng, nếu không thì cũng sẽ không nói ra câu thơ lưu danh thiên cổ như cuộc đời có ai mà không chết, chỉ muốn giữ lại mốc son trong lịch sử… Nhân vật như thế, cho dù có bị giết chết, cũng không thể nào cúi đầu.” Liễu Thận hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng. Nhân vật như Diệp Ninh, thực sự rất khó làm người khác chán ghét. Người trong lòng có chính khí, đều sẽ coi hắn thành mục tiêu. “Vậy thì, cũng chỉ có một biện pháp.” Ánh mắt Liễu Thận dần dần trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng nói. “Nếu như không thể cầu xin tha thứ để giữ mạng sống, vậy thì cũng chỉ có cách trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức tiên môn khó mà giết chết được hắn!” “Như thế nào mới có thể mạnh mẽ đến mức khiến cho tiên môn khó mà giết chết được hắn…” Cơ Minh Nguyệt nhíu mày, đây không phải là tương đương với việc không nói sao? Nhưng mà đột nhiên, dường như nàng nghĩ đến cái gì, khó có thể tin nói: “Thánh Viện!?” Nàng nghĩ đến một nơi. “Chính là Thánh Viện!” Trong mắt Liễu Thận lộ ra vẻ tôn kính. Thánh Viện, là nơi năm đó Bách Gia Chư Tử dạy học, là thánh địa Nho môn, càng là ánh trăng sáng trong lòng tất cả người đọc sách. Chỉ tiếc, đã bị tiên môn phong ấn. Thánh Viện bị phong ấn, văn khí thiên hạ giảm xuống một nửa, nho sinh mất đi phương hướng đi lên, lúc này mới dần dần suy sụp. “Bệ hạ đừng quên, năm đó trước khi sơn trưởng Thánh Viện chết đã từng nói, chính khí thế gian không tiêu tan, Thánh Viện sẽ không hủy diệt, có lẽ lưu lạc nhất thời, nhưng sẽ không lưu lạc cả đời… Chỉ đợi một người, có thể thống lĩnh Nho môn, có thể nạp chính khí thiên địa vào trong người, vô tư, nhân ái, không sợ sống chết!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]