Chương trước
Chương sau
“Có nghị lực lớn, có khí phách lớn!”
“Người này xuất hiện, Thánh Viện nhất định có thể giải phong ấn!”
Trong mắt Liễu Thận lóe ra ánh sáng óng ánh.
Lần này, không liên quan đến triều đình, chỉ là kỳ vọng của một người đọc sách đối với thánh địa trong lòng lại xuất hiện trong thế gian.
“Người mà sơn trưởng Thánh Viện nói, sợ rằng không kém bao nhiêu với thánh hiền thiên cổ đi.”
Cơ Minh Nguyệt liên tục cười khổ.
“Thánh Nhân chỉ tồn tại trong sánh vở, chưa từng xuất hiện trên thế gian? Lẽ nào Liễu tướng cảm thấy Diệp Ninh có thể so với Thánh Nhân sao?”
Thánh Viện là nơi giảng đạo của Thánh Nhân.
Như thế đương nhiên Thánh Nhân có thể giải phong ấn của Thánh Viện.
Nhưng vấn đề là, muốn trở thành Thánh Nhân hà khắc cỡ nào?
Nhất định phải có nghị lực lớn, khí phách lớn, công tích lớn, bất luận là tự thân tĩnh dưỡng, hay là tài hoa của bản thân, đề phải đạt đến trình độ khoáng cổ tuyệt kim!
Dạng người này, mới có khả năng trở thành Thánh Nhân.
Nho môn truyền thế không biết bao nhiêu năm tháng, cũng chỉ thời kỳ Thượng Cổ xuất hiện mấy tôn Thánh Nhân, khai sáng đạo thống Nho môn.
Kể từ đó, không có Thánh Nhân xuất thế, nhiều nhất cũng chỉ là Á Thánh, Bán Thánh.
Cơ Minh Nguyệt cảm thấy bất luận là tài hoa hay là phẩm cách của Diệp Ninh, đều rất không tệ, nhưng nàng cũng không cho rằng Diệp Ninh đã đạt đến tiêu chuẩn có thể so với thánh hiền thời cổ,
Điều đó quá khó.

Gần như là không có khả năng!
“Cho dù hắn không cách nào giải được phong ấn của Thánh Viện, nhưng chỉ cần thông qua khảo nghiệm, cũng có thể thu được lợi ích rất lớn, năm đó thần được tiên hoàng ưu ái, may mắn đi vào Thánh Viện tiếp nhận khảo nghiệm, liên tiếp phá ba quan, nhận được văn khí tích lũy trăm năm, khiến cho thần có tiến bộ lớn.”
“Nếu như Diệp Ninh có thể phá từ năm quan trở lên, thực lực có thể nhảy vọt.”
“Nếu như có thể phá bảy quan, tiên môn muốn giết hắn, cũng không dễ dàng như thế!”
Liễu Thận nói rất bảo thủ.
Bởi vì Thánh Viện là một nơi rất đặc thù, đệ tử Nho Môn có thể thu hoạch được cái gì ở trong Thánh Viện, hoàn toàn phải xem tạo hóa của bản thân.
Hắn không thể cam đoạn Diệp Ninh đi vào Thánh Viện nhất định có thể sống, nhưng ít ra có cơ hội.
“Nhưng mà, nếu như không thể thông qua khảo nghiệm, nhất định văn đảm sẽ bị đánh nát, hồn phi phách tán!”
Cơ Minh Nguyệt do dự nói.
Phàm là khảo nghiệm, đều là thanh kiếm hai lưỡi, không thể nào chỉ có chỗ tốt, mà không có chỗ xấu.
“Khảo nghiệm của Thánh Viện, đánh thẳng vào bản tâm, văn sĩ chính nghĩa cho dù thất bại, hậu quả cũng sẽ không quá xấu, chỉ có những người trong lòng có ý đồ xấu, tâm thuật bất chính, mới có thể bị đánh nát văn đảm, lẽ nào bệ hạ không có lòng tin với Diệp Ninh sao?”
Liễu Thận mìm cười nhìn Cơ Minh Nguyệt.
“Hay là nói, bệ hạ không nỡ dùng quốc vận Đại Chu, vì Diệp Ninh mà mở Thánh Viện?”
Từ sau khi Thánh Viện bị phong ấn, cũng không phải là muốn vào là vào.
Mỗi một đời Thiên Tử, chỉ có thể đưa một người đi vào.

Bởi vì một một lần mở Thánh Viện ra, đều là tiêu hao quốc vận.
Chỉ có người đọc sách được quân vương thật sự tín nhiệm, mới có thể nhận được cơ hội quý giá này.
Bất luận là tài hoa hay là phẩm cách, đều có yêu cầu cực cao.
Dù sao Đại Chu hiện nay, quốc vận thật sự quá quan trọng.
Cho nên, rốt cuộc Cơ Minh Nguyệt có bỏ được hay không đây?
Cơ Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Mặc dù trước mắt quốc vận Đại Chu không nhiều, nhưng Diệp khanh là quốc sĩ, đương nhiên trẫm nỡ trả giá vì quốc sĩ, hơn nữa, nếu như hôm nay không có hắn, có thể dưới sự uy hiếp của tiên môn, nước thứ bảy sẽ thật sự xuất hiện, đến lúc đó, quốc vận sẽ chỉ càng tổn thất nhiều hơn….”
Cơ Minh Nguyệt không hề có chút nào vẻ đau lòng, nàng cân nhắc kỹ, là bởi vì thật ra vẫn lo lắng cho an toàn của Diệp Ninh.
“Chỉ là Thánh Viện đã quá lâu không có người đi vào, thánh địa Nho môn ngày trước, bây giờ biến thành tuyệt địa, ai cũng không biết đi vào bên trong sẽ xảy ra cái gì.”
Liễu Thận lắc đầu, nói.
“Phần lớn nguy hiểm, trước khi làm cũng không biết kết quả, người không thể nào bởi vì không biết mà dừng bước chân thăm dò lại, bệ hạ có kỳ vọng cực cao đối với Diệp Ninh, thần cũng giống như thế. Chúng ta tuyệt đối không thể bởi vì kỳ vọng quá cao, mà để cho hắn biến thành đóa hoa trong nhà ấm, không trải qua rèn luyện, làm sao có thể thành công?”
Cơ Minh Nguyệt gật nhẹ đầu.
“Chính là đạo lý này.”
Nàng hoàn toàn bị thuyết phục.
Trước mắt là cục diện loạn thế.
Điểm đặc biệt của loạn thế, chính là không có quá nhiều thời gian để cho người ta trưởng thành, người có thể thành chuyện lớn, nhất định là biến khó khăn thành chất dinh dưỡng, chỉ có không ngừng rèn luyện, mới có thể đứng đầu trong loạn thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.