Ai cũng không muốn bị người khác chỉ thẳng mặt mắng loạn thần tặc tử.
Nhất là địa vị của người này lại thấp hơn mình rất nhiều.
“Hỗn xược!”
Lập tức có lão thần đứng dậy, râu tóc hắn bạc trắng, mặc một bộ quan bào đỏ ửng, nhìn dáng vẻ uy phong tám hướng.
“Chỉ là một tiểu quan cấp thấp, mà cũng dám mở miệng ngông cuồng!”
Diệp Ninh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn.
“Các hạ là ai?”
Lão giả ngạo nghễ, vuốt sợi râu.
“Hộ bộ thượng thư Tăng Hạo Nhiên!”
Diệp Ninh gật nhẹ đầu.
“Hộ bộ Thượng thư, chắc hẳn cũng là người học rộng uyên bác.”
Tăng Hạo Nhiên càng thêm kiêu căng.
“Năm đó lão phu đã trúng Trạng Nguyên!”
Ngụ ý, một kẻ ít học như ngươi, cũng dám đứng trước mặt lão phu nói chuyện, ngươi xứng sao?
Nhưng mà Diệp Ninh lại không có một chút mặc cảm nào, hắn phải lớn gan, chỉ cần muốn chết, vậy thì không có gì để sợ hãi, sau một tiếng cười lạnh, hắn khinh thường nói.
“Sách thánh hiền học chui hết vào bụng chó rồi hả!”
“Nếu như ngươi là Trạng Nguyên, đó chính là thông qua khoa cử, từng bước một tiến vào trong triều đường, nếu không có quân vương đề bạt, ngươi sao có được ngày hôm nay?
“Nhưng hôm nay thế mà ngươi lại bức quân vương thoái vị, đúng thật là khiến người thần cùng phẫn nộ, không bằng cầm thú, lão tặc râu dài, thất phu đầu bạc, ngươi cũng xứng nói chuyện với bản quan, cút sang một bên, nói chuyện với ngươi bản quan sợ bẩn miệng!”
Tăng Hạo Nhiên cả một đời đều nghe được lời hay, đi đên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/250721/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.