Chương trước
Chương sau
Ai cũng không muốn bị người khác chỉ thẳng mặt mắng loạn thần tặc tử.
Nhất là địa vị của người này lại thấp hơn mình rất nhiều.
“Hỗn xược!”
Lập tức có lão thần đứng dậy, râu tóc hắn bạc trắng, mặc một bộ quan bào đỏ ửng, nhìn dáng vẻ uy phong tám hướng.
“Chỉ là một tiểu quan cấp thấp, mà cũng dám mở miệng ngông cuồng!”
Diệp Ninh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn.
“Các hạ là ai?”
Lão giả ngạo nghễ, vuốt sợi râu.
“Hộ bộ thượng thư Tăng Hạo Nhiên!”
Diệp Ninh gật nhẹ đầu.
“Hộ bộ Thượng thư, chắc hẳn cũng là người học rộng uyên bác.”
Tăng Hạo Nhiên càng thêm kiêu căng.
“Năm đó lão phu đã trúng Trạng Nguyên!”
Ngụ ý, một kẻ ít học như ngươi, cũng dám đứng trước mặt lão phu nói chuyện, ngươi xứng sao?
Nhưng mà Diệp Ninh lại không có một chút mặc cảm nào, hắn phải lớn gan, chỉ cần muốn chết, vậy thì không có gì để sợ hãi, sau một tiếng cười lạnh, hắn khinh thường nói.
“Sách thánh hiền học chui hết vào bụng chó rồi hả!”
“Nếu như ngươi là Trạng Nguyên, đó chính là thông qua khoa cử, từng bước một tiến vào trong triều đường, nếu không có quân vương đề bạt, ngươi sao có được ngày hôm nay?
“Nhưng hôm nay thế mà ngươi lại bức quân vương thoái vị, đúng thật là khiến người thần cùng phẫn nộ, không bằng cầm thú, lão tặc râu dài, thất phu đầu bạc, ngươi cũng xứng nói chuyện với bản quan, cút sang một bên, nói chuyện với ngươi bản quan sợ bẩn miệng!”
Tăng Hạo Nhiên cả một đời đều nghe được lời hay, đi đên đâu cũng có người nịnh nọt hắn, nào từng bị người khác không khách khí mắng chửi như thế?
Nhất là Diệp Ninh còn mắng không khách khí như vậy.
Mấy chốt nhất chính là, hắn lại còn không có cách nào phản bác!

Dù sao chuyện hắn vừa mới làm, nói từ phương diện đạo lý, căn bản chính là chân đứng không vững.
Thế là, hắn tức giận đến xanh mặt, một bụng tức giận kìm nén, lại không phát tiết ra được.
“Ngươi, ngươi…”
Ngón tay hắn chỉ vào Diệp Ninh, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngửa mặt ngã xuống.
Đây là mắng ngã một người rồi.
Diệp Ninh có chút mơ hồ.
Hắn cản bản còn chưa dùng sức đó.
Da mặt của người cổ đại vẫn là không được, mới có chút trình độ này mà đã không chống đỡ được rồi?
Hắn còn chưa đủ thoải mái, ánh mắt lướt nhìn những người khác.
Đám người nhao nhao cúi đầu.
Diệp Ninh mắng quá ác, nhất là hắn còn đứng ở cao điểm của đạo đức, vốn dĩ đám người này là thẹn trong lòng, rất nhiều người hoàn toàn là bất đắc dĩ mới khuất phục, nào dám đối diện chất vấn với Diệp Ninh?
Điều này khiến Diệp Ninh có chút buồn bực.
Xem ra, trông cậy vào đám người này giết ta, vẫn là không được.
Hắn nắm chuẩn thời gian, vào thời khắc mấu chốt nhảy ra, chính là vì để chọc giận dám người này.
Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn, mà hắn là cố ý đi chịu chết!
Chỉ cần chết, hắn sẽ lập tức trở thành Thiên Đế!
Diệp Ninh đã nghĩ kỹ, hôm nay nếu như ai giết hắn, về sau hắn nhất định phải báo đáp người đó thật tốt.
Đáng tiếc, văn võ bá quan đều là đám phế vật, đến lá gan giết hắn cũng không có.
Ánh mắt hắn chuyển động xoay tròn, nhìn về phía sáu vương.
Nhất là Ngụy Vương Tào Mãnh mang theo bảo kiếm, càng là mục tiêu số một của hắn.
“Thời điểm triều hội, công nhiêm rút kiếm, ngươi đây là muốn giết vua sao?”

Diệp Ninh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lại lần nữa lên tiếng.
Diệp Ninh chĩa thẳng hỏa lực về phía Tào Mãnh.
Ngụy Vương, thân phận tôn kính?
Trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi.
Chỉ cần ngươi chịu giết ta, thì ngươi chính là bạn tốt của ta!
Tào Mãnh rút kiếm ở ngay trước mặt Thiên Tử, rõ ràng là một người ngông cuồng, dạng người này gan to bằng trời, chọc giận hắn, nhất định hắn sẽ giết ta đúng không?
Diệp Ninh có lòng chờ mong rất mạnh mẽ đối với Tào Mãnh.
Hắn ôm ngọc tỷ trong ngực, đứng ở trước thềm ngọc, ngang nhiên nói.
“Nếu như ngươi muốn giết vua, hôm nay đầu tiên phải bước qua thi thể của bản quan!”
Trong lúc nói nói chuyện, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, rõ ràng là hạng người văn sĩ yếu đuối, thế mà lại có một cỗ khí thế bễ nghễ một phương!
“Người đọc sách chúng ta, nên làm như thế!”
Văn võ cả triều càng nhìn càng là tự ti mặc cảm.
Trong nháy mắt có rất nhiều người rơi lệ, hận không tìm được một cái lỗi để chui vào.
Lúc trước mọi người đều im lặng, mọi người nhìn lẫn nhau, luôn có thể an ủi bản thân.
Người khác đều như thế, vậy thì ta cần gì phải mạnh mẽ chứ?
Nhưng hôm nay tất cả lời nói hành động của Diệp Ninh, lại là kéo tấm màn che của bọn họ xuống.
Công khanh cả triều đều là kẻ hèn nhát, chỉ có một tỉ quan cấp thấp, duy trì bảo vệ đạo làm thần tử!
Đây là cái gì?
Đây là anh hùng!
Khổng xiết xả thân, Mạnh nói giữ chữ nghĩa, đám người phảng phất như nhìn thấy được miêu tả tiên hiền trong sách thánh hiền ở trên người của Diệp Ninh.
Hóa ra trên đời này, thật sự có loại người không sợ cái gì bậc này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.