“Hay cho một tỉ quan, giang sơn vạn dặm của Đại Chu ta, cuối cùng vẫn còn có một trung thần!”
Cơ Minh Nguyệt càng là không ngừng kích động.
Diệp Ninh đứng chắn trên bậc thềm ngọc, thân hình đơn bạc, nhìn có vẻ như chỉ một trận gió là có thể thổi ngã.
Nhưng mà ở trong mắt của nàng, lại là nguy nga như núi lớn!
Từ lúc đăng cơ đến nay, hắn giấu tài, tích trữ lực lượng, nói là ẩn nhẫn, nhưng trong lòng sao có thể không hi vọng có anh hùng có thể đứng ra che mưa chắn gió cho nàng chứ?
Đáng tiếc, loại người này, cho đến bây giờ nàng đều chưa từng gặp.
Nhưng hôm nay, nàng đã đạt được ước muốn.
Một dòng nước ấm, chảy xuôi trong con suối đã khô cạn trong lòng nàng, khiến nàng cảm thấy được ấm áp trước nay chưa từng có.
Cái cổ trắng tuyết không có hầu kết nhúc nhích, nàng bởi vì kích động, nuốt nước miếng mấy lần.
Đây đều là vì lo lắng cho vận mệnh của Diệp Ninh.
Trên triều đình, gian hùng đương đạo, làm sao dung được một trung thần nghĩa sĩ?
“Hỗn xược!”
Quả nhiên, Ngụy Vương Tào Mãnh tức đến gần như nổi điên.
Hắn là người có thân phận tôn quý cỡ nào?
Thế mà lại bị một tiểu quan chỉ vào mũi mắng, chuyện này làm sao có thể chịu được?
“Ngươi thật sự cho rằng bản vương không dám giết ngươi sao?”
Tay hắn cầm trường kiếm, sát khí đằng đằng.
Phải biết rằng Ngụy Vương cũng không phải hạng người văn sĩ yếu đuối gì, mà là tướng quân văn võ song toàn, đã từng dẫn binh giao đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/250722/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.