Cơ Minh Nguyệt giống như là bị một cỗ sức mạnh thúc động, thân thể nghiêng về phía sau, đặt mông ngã ngồi xuồng long ỷ.
Tiếp đó hốc mắt đỏ lên một chút.
Quá bắt nạt người!
Chua xót vô tận, khiến hắn có kích động muốn khóc lớn.
“Loạn thần tặc tử! Loạn thần tặc tử…”
Lân Cẩn tức giận lẩm bẩm nói, thân thể không ngừng run rẩy.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả thật là đánh vỡ tam quan của hắn.
Quân vương chí cao vô thượng, thế mà lại bị khi nhục như thế!
Đại Chu mênh mông, lẽ nào không có một người nào chính trực sao?
“Bệ hạ đã ngầm đồng ý.”
Ngụy Vương Tào Mãnh dứt khoát không để ý đến Cơ Minh Nguyệt, hắn cầm trường kiếm, đưa lưng về phía đám người.
“Viết chỉ đi!”
Lập tức có người viết xong thánh chỉ dâng lên.
Tào Mãnh cười lạnh một tiếng, đưa thánh chỉ lên trên bàn.
“Tỉ quan đâu? Còn không mau chóng đưa ngọc tỷ lên, mời bệ hạ đóng dấu!”
Chuyện hôm nay, rõ ràng đã thành kết cục đã định!
Tiếp theo, cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng…
Nhưng không ai ngờ được, bước cuối cùng này, thế mà lại xảy ra vấn đề.
Chỉ thấy một góc của đại điện, có một quan viên trẻ tuổi bưng hộp gỗ đi ra, người này môi hồng răng trắng, đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ cực kỳ anh tuấn.
Chỉ là lúc này trên hai gò má của khuôn mặt anh tuấn lại tràn ngập vẻ kích động phẫn nộ, không chỉ không đưa ngọc tỉ lên, ngược lại còn gắt gao ôm chiếc hộp vào trong ngực, nghiêm nghị mắng.
“Loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/250720/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.