Cơ Minh Nguyệt không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được cảm xúc vào thời khắc này. Nàng đã đến bên bờ chuẩn bị sụp đổ, đến mức thanh âm phát ra, đều mang theo mấy phần bén nhọn, giống như là giọng điệu của nữ tử. Lưu Cẩn ở một góc khuất gần đó tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Diệp Ninh thấy hắn mặt đỏ đến mang tai, biết hắn là thật sự tức giận, hiếu kỳ hỏi. “Thiên Tử tại vị nhiều năm như thế, lẽ nào không có một người nào thân tín? Văn võ cả triều không có người nào nói đỡ cho hắn, chuyện này sống cũng quá thất bại rồi đi?” Lưu Cẩn nghe xong, càng là giận nhưng không có chỗ phát tiết. “Đương nhiên Thiên Tử có người thân cận, gian tướng Liễu Thận chính là một trong số đó!” Diệp Ninh nhíu mày. “Gian tướng?” Lưu Cẩn mạnh mẽ gật đầu, hung hãn nói. “Thiên Tử hoa mắt ù tai, cho dù là được gian tướng này che chở, nhưng hắn vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân ở khắp nơi, tham ô mục nát, mê hoặc quân vương, cũng không biết bao nhiêu người thượng tấu muốn trị tội hắn, thế nhưng bệ hạ lại rất ân sủng với hắn… Nào ngờ được, hôm nay nhìn thấy thế cục nguy cấp, thế mà hắn lại báo bệnh không vào triều, còn cả gian đảng của hắn, hôm nay cũng không có một người nào lên triều!” Diệp Ninh hiểu rồi. Hiểu rồi, đây là thấy tình huống không ổn, nên trốn trước. Có điều đây cũng là chuyện bình thường, gian thần mà, tìm kiếm chỗ tốt cho bản thân, thấy nguy hiểm, vậy thì nhất định là chạy được bao xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Có điều bọn họ không vào triều cũng không sao, tiểu Hoàng đế coi như thảm rồi. Một mình đơn độc, làm sao đấu được với tiên môn? “Bệ hạ còn có gì để nói?” Trong mắt Hạ Nguyên Nhất tràn ngập vẻ khinh thường. Văn võ cả triều? Quan to hiển quý? Sâu kiến mà thôi! Ở trước mặt tiên môn, ai dám ngang ngược?
“Các ngươi vẫn là không thể nào đại biểu được người trong thiên hạ, thiên hạ là thiên hạ của người trong thiên hạ, chỉ có lê dân bách tính, mới có thể đại biểu cho người trong thiên hạ!” Cơ Minh Nguyệt không chịu nhượng bộ, dự định một mình chiến đấu. “Nực cười? Bách tính thiên hạ nhiều bao nhiêu? Lẽ nào muốn lần lượt hỏi thăm ý kiến của bọn họ sao?” Dưới đài, Sở Vương Hạng Vân bác bỏ. “Không cần hỏi, trẫm trước đó đã phái người đi về Tấn Dương, thu thập ý kiến của bách tính.” Cơ Minh Nguyệt đã sớm chuẩn bị, vung tay lên, mấy tên thái giám bê một đống sổ sách dày đi lên. “Đây là sách mấy vạn bách tính Tấn Dương viết, bên trên còn có chỉ ấn của bọn họ!” “Tấn Dương Lý gia, làm hại ngược đãi bách tính, thôn tính ruộng tốt, trắng trợn cướp đoạt dân nữa, không việc ác nào không làm, khiến cho bách tính Tấn Dương lầm than!” “Từng loại chuyện này, đều có ghi chép, hạng người như thế, sao có thể xứng đáng được phong vương?” Lời nói của Cơ Minh Nguyệt, khí phách mạnh mẽ, giống như sấm sét, khiến cho đám người cứng đờ. Chẳng ai ngờ rằng, một hôn quân vô như thế, vậy mà đã im lặng không một tiếng động vụng trộm làm đủ chuẩn bị. “Được rồi, các ngươi còn có gì để nói!” Lưu Cẩn nhìn thấy một màn này, hưng phấn đến đấm ngực dậm chân. Bộ dáng cứng đờ của đám người kia, khiến hắn rất sảng khoái. Nhưng mà Diệp Ninh lại là lắc đầu. Vô dụng thôi. Chân lý của thế gian, đều là trống rỗng. Thứ hữu hiệu chân chính chỉ có một cái, đó chính là cường quyền. Nếu như nói đạo lý có tác dụng, vậy thì Đại Chu cũng không luân lạc như thế. Quả nhiên, ngay sau trầm mặc ngắn ngủi. Ngụy Vương Tào Mãnh ngẩng đầu đi lên phía trước, một cước, đạp bay đống sổ sách tiểu thái giám đang cầm. Xoạt!
Hắn rút bội kiếm ở bên hông ra, một kiếm chém xuống. Thế mà trên thân kiếm lại toát ra hỏa diễm! Đây là kiếm pháp tiên môn ban cho hắn. Hỏa diễm thiêu đốt, trong nháy mắt đốt những quyển sách ghi lại lời của bách tính thành tro bụi. Hắn cầm kiếm, trên khuôn mặt đen nhánh lộ ra nụ cười dữ tợn. “Đáng tiếc, ngoài ý muốn bị đốt cháy rồi, sách thu thập lời nói vạn dân của bệ hạ, không còn nữa!” Bị cháy ngoài ý muốn!? Cơ Minh Nguyệt ngồi trên long ỷ bất ngờ đứng lên. “Ngươi!” Nàng nhìn chằm chằm vào Tào Mãnh. Nhưng mà Tào Mãnh này không hề có một chút e ngại nào, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khiêu khích. Lồng ngực Cơ Minh Nguyệt chập trùng lên xuống kịch liệt. Ánh mắt của nàng đảo qua đám người, cả triều văn võ chết lặng, sáu vương khinh thường, cùng với tiên môn ngạo nghễ, giống như từng cây kim, đâm trăm ngàn lỗ vào tim nàng. Chuyện ngày hôm nay, đối với quân vương mà nói, không thể nghi ngờ gì là điều vô cùng nhục nhã. Nhưng có thể có cách gì đây? Hắn không nói ra được một câu nào hoàn chỉnh. Bởi vì nàng phát hiện, nàng nói cái gì, có lẽ đều là vô dụng. Hạ Nguyên Nhất tán thưởng liếc nhìn Tào Mãnh, ho nhẹ một tiếng, lười biếng nói. “Mời bệ hạ phong vương!” “Mời bệ hạ phong vương!” “Mời bệ hạ phong vương!” Đám người cùng nhau hô to, thanh âm như sấm, hội tụ thành khí tế như là sóng lớn vọt đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]