Chương trước
Chương sau
Hắn khoát tay chặn lại cây phất trần, trong đôi mắt lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.
“Những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, bần đạo lười nghe.”
Hắn liếc nhìn Cơ Minh Nguyệt ngồi trên long ỷ, nói.
“Ý đồ bần đạo đến đây, có lẽ bệ hạ đã biết, Tấn Dương Lý gia, bốn đời ba công lao, uy vọng trong quận cực cao, làm vô số chuyện có lợi cho quốc gia, dựa vào công tích đó, theo lẽ nên được phong vương!”
Một câu nói, giống như sét đánh giữa trời quang.
Lông mày của đám người này nhíu lại, nín thở ngưng thần, câm như hến.
Đến rồi.
Chân tướng được phơi bày!
Diệp Ninh rất hiếu kỳ, Thiên Tử ở trên đài, sẽ trả lời như thế nào?
Trầm mặc.
Yên tĩnh cả mấy chục giây, từ trên long ỷ, mới truyền ra một giọng nói.
“Nếu như, trẫm không muốn thì sao?”
Cơ Minh Nguyệt cúi đầu xuống.
Từng chuỗi minh châu trên vương miện rủ xuống, che phủ lên hai mắt phẫn nộ của nàng.
Nàng chưa từng phẫn nộ như này.
Từ khi đang cơ đến nay, nàng ham hưởng lạc, hoang đường phóng túng, đều chỉ là giả vờ.
Thật ra trong lòng nàng mang chí lớn.
Chỉ có điều nàng biết, nàng càng biểu hiện ưu tú, sẽ càng bị nhằm vào.
Chỉ có thể hiện ra ngoài hồ đồ, mới có thể khiến tiên môn không để ý, âm thầm tích trữ lực lượng.
Nhưng hôm nay nàng bi ai phát hiện.
Nàng vẫn là quá ngây thơ, cho dù hắn biểu hiện hồ đồ thế nào đi chăng nữa, tiên môn vẫn sẽ không chậm rãi từng bước hủy diệt Đại Chu.
Khắp nơi nhượng bộ, đổi lấy lại là hùng hổ dọa người.

m thầm tích trữ lực lượng, nhưng trước khi lực lượng còn chưa hoàn thành tích trữ, thì người ta đã tiêu diệt lật thuyền.
Bây giờ, thiên hạ Cửu Châu, Đại Chu đã mất đi sáu, nếu như lại thành lập nước thứ bảy, nhất định khí vận sẽ bị xói mòn một mảnh lớn.
Vận khí tốt một chút, lòng dân lòng quân rơi xuống đáy cốc, uy vọng của Đại Chu quét đất.
Vận khí không tốt, quốc vận cũng có thể bởi vì thế mà vỡ vụn!
Một khi quốc vận vỡ vụn, vậy thì chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.
Đến lúc đó, nàng cũng sẽ mất đi vị trí chính thống.
Không có quốc vận che chở, tiên môn muốn giết nàng là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Ta đã không còn đường nào để lui nữa!”
Thân hình của Cơ Minh Nguyệt thon gầy, long bào rộng lớn phủ lên thân thể gầy gò của nàng, ngón tay trắng tuyết tinh thế xoắn xuýt thành một đoàn ở trong tay áo.
Nàng tuyệt đối không thể đồng ý.
Mặc dù nói thành lập nước thứ bảy không nhất định sẽ khiến quốc vận vỡ vụn, nhưng mà nàng tuyệt đối không thể lấy quốc vận đi cược!
Từ khi đăng cơ đến nay, Cơ Minh Nguyệt vẫn luôn thuận theo, lần đầu lên tiếng phạm vài ý chí của tiên môn.
“Nếu như, trẫm không muốn thì sao!”
Một lời nói ra, cả đại điện đều giật mình.
Hạ Nguyên Nhân nhảy nhẹ lông mày, trong mắt lộ ra mấy phần lãnh ý.
“Bệ hạ không muốn?”
Diễn xuất của Cơ Minh Nguyệt rất tốt, nhiều năm qua dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu non, thành công lừa gạt người trong thiên hạ.
Đương nhiên Hạ Nguyên Nhất cũng giống như thế, hắn cũng không ngờ được Cơ Minh Nguyệt dám cự tuyệt!
“Tấn Dương Lý gia, mặc dù có chút công tích, nhưng khoảng cách phong vương, rõ ràng không đủ, nếu như phong hắn làm vương, người trong thiên hạ sao có thể chấp nhận?”
Cơ Minh Nguyệt không muốn xé rách mặt, tìm một lý do, ý đồ cãi lại.
“Người trong thiên hạ?”

Hạ Nguyên Nhất cười lạnh lẽo.
“Người trong thiên hạ bệ hạ chỉ là ai?”
Không đợi Cơ Minh Nguyệt trả lời, hắn vươn người đứng dậy, ôm phất trần vào trong ngực, một bộ tư thái cao ngạo.
“Nếu như là tiên môn, vậy thì ý của bần đạo, chính là ý của tiên môn!”
Cơ Minh Nguyệt cắn răng nói.
“Tiên môn không thể đại biểu cho người trong thiên hạ!”
Hạ Nguyên Nhất khinh thường cười một tiếng.
“Tiên môn không thể đại biểu cho người trong thiên hạ, vậy thì ai có thể đại biểu cho người trong thiên hạ đây? Vương công quý tộc, hay là văn võ bá quan?”
Con ngươi của hắn băng lãnh, liếc mắt nhìn về phía đám người trong triều đình.
Văn võ bá quan run lập cập, tranh nhau chen lấn quỳ xuống.
“Tấn Dương Lý gia, công tích trách tuyệt, nên được phong vương, chúng thần không có gì dị nghị!”
“Tấn Dương Lý gia, công tích trách tuyệt, nên được phong vương, chúng thần không có gì dị nghị!”
“Tấn Dương Lý gia, công tích trách tuyệt, nên được phong vương, chúng thần không có gì dị nghị!”

Bọn họ giống như là đã luyện tập qua, âm thanh chỉnh tề, không ngừng hô to, có uy thế dời núi lập biển.
Sáu vương cũng nhao nhao chắp tay phụ họa.
Cả triều bên trong đại điện, không một người nào đứng về bên phía quân vương.
Cơ Minh Nguyệt ngồi ở long ỷ trên cao, vào thời khắc này nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo và tuyệt vọng đến tận cùng.
Sắc mặt nàng trắng bệch, trong lòng phẫn nộ và bi thương.
“Ăn lộc của vua, vốn dĩ nên phân ưu cho vô, các ngươi có biết cái gì là đạo làm thần tử không?”
Đại Chu truyền thừa vạn năm, lẽ nào thật sự đã đi đến cuối đường sao?
Bên ngoài cường địch vây quanh, bên trong nội bộ lục đục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.