Vân Trọng Cẩn học về y dược, Thư Vân Môn không nhớ rõ y thuộc chuyên khoa nào, bởi vì mỗi lần nhắc tới y là một lần nghe được những cái tên khác biệt.
Trong ấn tượng của hắn, Vân Trọng Cẩn là người toàn diện, sạch sẽ đến toàn diện, nghiêm trọng hóa vấn đề tới mức toàn diện, chỉnh chu toàn diện, cầu kỳ toàn diện,...là một tên khó chơi, khó thân. Nếu không phải Tử Từ đánh giá cao y cùng với tính cách khá sòng phẳng thì hắn đã chẳng để Vân Trọng Cẩn vào mắt.
Vân Trọng Cẩn tự mình xử lý xong vết thương, cũng tự giác rót xuống hai ly nước bằng nhau đặt chính giữa bàn:
“Đại học năm 3, tôi nhận được học bổng của Tập đoàn Ninh Vân. Lúc đó, vì nghĩ quan hệ giữa chúng ta khá tốt, nên chỉ làm một bữa đơn giản, còn chưa chính thức cảm ơn cậu.”
Thư Vân Môn thấy y nghiêm trang trong tư thế, ghét bỏ tự rót đầy ly nước của mình, lại ngồi ngặt sang một bên chán ghét không tiếp lời.
Vân Trọng Cẩn khẽ cau mày, cũng rót vào ly của bản thân thật đầy:
“Nhưng tôi không có ý định bây giờ muốn cảm ơn cậu. Vì học bổng đó đối với tôi có cũng được, không cũng không sao, sẽ có cái khác thay thế. Còn tôi với cậu là bạn bè, không thay thế được.”
Thư Vân Môn hắn nhướng mày, lặp lại hai từ bạn bè vừa được nói đến như chuyện điềm nhiên.
“Bạn bè có thể cùng bạn gái tôi qua lại? Bạn bè mà khi tôi nằm viện sống không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751513/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.