Chuông đồng hồ điểm qua những tiếng chuông không ngừng ngắt quãng nhưng chẳng còn ai để ý đến thứ vật vô tri như vậy.
Tiếng dòng người vội vã bước thật mau tiến vào cuộc sống thăng trầm không ngừng. Nhưng cũng chẳng đáng để tâm trước hiện tại muốn ngừng trệ trong căn phòng rơi vào tĩnh mịch này.
Người đàn ông quỳ gối bên cạnh giường, tâm trạng phức tạp, bàn tay co rút ứ trọng, đôi mắt trở lên vô thần không dám nhìn vào người đang nằm trên giường.
Cô ấy nằm trên đó, hơi thở trầm ổn, mọi cử chỉ trong từng tế bào đều biểu đạt một dáng vẻ dịu dàng đang chìm vào êm đềm. Đôi môi mím chặt thi thoảng cử động thật nhẹ như đang muốn thủ thỉ điều gì, hai má ửng hồng nhưng có vài phần trồi trũng.
Hắn nắm lấy bàn tay chỉ còn lại lớp da mỏng bọc vào phần xương cốt thanh mảnh đặt lên trán.
Giọt nước mắt tức tưởi đã khô lại, những ấm ức chất chứa, những phẫn uất khi xưa, những đau dại đến tâm phân liệt dường như cũng nương theo dòng nước mắt kia mà biến mất, mà khô cạn.
“Từ Từ? Thời gian qua em đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao em lại không nói với anh? Là anh làm sai chuyện gì khiến cho em không tin tưởng anh, thậm chí quyết định rời xa anh như vậy?”
“Anh đã hận em rất nhiều. Đã nghĩ rất nhiều để hận em.”
Hắn hôn lên bàn tay gầy, cả người run rẩy như lần nữa lại muốn ngã gục.
“Em đã quyết định rời xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751511/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.