Vân Trọng Cẩn có nét hoảng hốt trên gương mặt khi nhìn thấy Thư Vân Môn, lại có chút kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại bị bóp nát đang nằm im trên mặt đất, thầm liếc qua bàn tay Thư Vân Môn.
Y không nhanh không chậm, tiến tới nhặt điện thoại trước tiên, đáy lòng quả thực có chút luyến tiếc:
“Khó khăn lắm mới cài được GPS vào cục gạch này. Bây giờ hỏng rồi…làm sao để sửa được? Thật nhọc lòng mà!”
Đây là điện thoại của Tử Từ, hay nói chính xác là chiếc điện thoại đã ở bên Tử Từ thời còn là sinh viên. So với những dòng hiện tại, đây chẳng khác cục gạch, thậm chí đến con nít cũng không thèm dùng.
Nhưng Tử Từ lại quen thuộc với mình nó, có sao cũng nhất định không chịu thay. Đến người làm bạn như hắn chỉ còn cách bất lực chấp nhận.
Thư Vân Môn gầy yếu hơn trước, nhưng so dáng vẻ cùng Vân Trọng Cẩn không khác biệt bao nhiêu, cao, gầy, còn khá trắng.
Vân Trọng Cẩn xuất hiện, điều đầu tiên Thư Vân Môn nhìn đến chính là biểu hiện của Tử Từ: thẫn thờ, có chút lo lắng, lại có chút sợ hãi, đôi mắt sưng lên vì khóc nay lại dáo dác như muốn tránh né.
__Bọn họ thân cận đến vậy sao?
__Sao họ dám?
Nhưng Vân Trọng Cẩn không tiến tới ngay bên Tử Từ mà tỏ ra tiếc thương chiếc điện thoại, làm máu nóng trong não Thư Vân Môn nổi dậy.
Hắn buông tay Tử Từ, sải bước thật đều, nhanh chóng vung tay, một quyền dứt khoát.
BỐP.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751515/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.