Đến thứ bảy, Bình Thành đón trận tuyết đầu tiên trong năm. Buổi sáng thức dậy, Nguyễn Miên thấy bên ngoài trắng xóa, có thể thấy những ụ tuyết nhỏ bị xúc lên dọc theo các mương rãnh ở bất kỳ đâu trong ngõ nhỏ. Những dây ăng-ten ở đằng xa cũng bị phủ bởi một lớp tuyết, chim chóc đậu trên đó, dây ăng-ten không chịu nổi sức nặng, những bông tuyết bên trên rơi lả tả xuống đất.
Phương Nam không hay dùng thiết bị sưởi ấm, không mở cửa sổ thì không sao, vừa mở ra, cơn gió lạnh thấu xương tràn vào, Nguyễn Miên vội đóng cửa sổ lại, mặc áo khoác rồi mới xuống dưới tầng.
Hiếm khi Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ lại được nghỉ cuối tuần. Mới sáng sớm hai người đã bận bịu trong bếp. Thấy Nguyễn Miên đã dậy, Phương Như Thanh ngẩng đầu đánh mắt nhìn ra bên ngoài, “Hôm nay là cuối tuần, sao không ngủ thêm tí nữa?”
“Con không ngủ được ạ.” Phòng khách thông gió, Nguyễn Miên bị gió thổi lạnh run người, cúi đầu ho nhẹ, “Con đi đánh răng rửa mặt đã.”
“Đi đi, mặc nhiều quần áo vào.”
“Dạ.” Nguyễn Miên lê dép vào phòng vệ sinh, ở cửa vô tình đụng phải Triệu Thư Dương vừa mới đi WC xong.
Thằng bé không gọi Nguyễn Miên là chị thêm lần nào nữa ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bình thường nó rất thích dính lấy Nguyễn Miên. Lần này cũng thế, thằng bé nắm lấy vạt áo của Nguyễn Miên, đôi mắt to tròn chớp chớp hai cái, “Có muốn chơi ném tuyết không ạ?”
Hỏi cô có muốn chơi không làm gì, rõ ràng là mình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/246564/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.