Nguyễn Miên ngẩn ngơ về đến nhà, Đoạn Anh dẫn Triệu Thư Dương ra phòng khách sưởi ấm, trên TV đang chiếu phim hoạt hình.
Triệu Thư Dương thấy cô về, từ trên sô pha đứng lên, chạy chậm đến trước mặt cô, khẽ hỏi: “Nghỉ rồi ạ?”
“Ừ, nghỉ rồi.” Nguyễn Miên lấy mấy chiếc kẹo sữa hình thỏ từ trong túi áo ra đưa cho nó, “Ăn không?”
Triệu Thư Dương cầm lấy hai chiếc, Nguyễn Miên cúi người nhét chỗ còn lại vào túi áo nó rồi đứng thẳng dậy xoa đầu thằng bé, “Xem TV đi.”
Thằng bé nắm chặt quai cặp của Nguyễn Miên không chịu buông, mồm thì nhai kẹo, quai hàm phồng lên.
Đoạn Anh quay sang nhìn, nét mặt hờ hững, “Dương Dương, lại đây.”
“Không đâu.” Nó vừa nói, miệng không giữ được kẹo, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng. Nguyễn Miên vươn tay lau cho nó, ngẩng đầu nói với người đang ngồi trên sô pha bên kia: “Bà ơi, cháu dẫn Thư Dương lên tầng chơi một lát.”
Đoạn Anh liếc cô một cái rồi gật đầu, “Đi đi.”
Lúc này Triệu Thư Dương mới buông quai cặp của cô ra, xoay người vịn lan can cầu thang bên cạnh leo lên. Nguyễn Miên thở dài rồi cũng bước lên theo.
Trong phòng Nguyễn Miên có năm, sáu món đồ chơi Lego, có mấy cái được Triệu Ứng Vĩ nhờ người mua cho lúc cô vừa mới đến đây, còn lại được cô mang từ gia viên Nam Hồ bên kia sang, tất cả đều do Nguyễn Minh Khoa mua hồi trước.
Triệu Thư Dương chạy vào phòng, Nguyễn Miên đặt một bộ Lego mới tháo dỡ xuống thảm cho thằng bé, ngồi xổm xuống nói: “Chơi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/246565/chuong-15-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.