"Tốt rồi, ngươi cùng sư huynh rời khỏi đây đi, các hạng mục công việc trong đại điển tuyệt đối không được phạm sai lầm." 
Thanh Vân đạo nhân nói một câu. 
"Sư phụ, còn có sự tình nào khác không?" 
Lục Trường Sinh mở miệng hỏi. 
"Không có." 
Thanh Vân đạo nhân chăm chú nghĩ một hồi, sau đó đưa ra câu trả lời khẳng định. 
Lúc này Lục Trường Sinh thật sự rất buồn bực, chỉ có chuyện này mà cũng bắt mình leo thang trời? 
"Nếu chuyện chỉ có như vậy, vì sao không để Thanh Phong sư đệ trực tiếp tới tìm ta a?" 
Lục Trường Sinh nhịn không được hỏi. 
Lời này vừa nói ra, Thanh Vân đạo nhân không khỏi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: "Ngươi nói chuyện thật là có đạo lý, không hổ là đồ nhi của ta, còn thông minh hơn cả vi sư." 
Rất hiển nhiên, Thanh Vân đạo nhân đúng là thật sự không nghĩ tới, nghe Lục Trường Sinh nói như vậy liền không khỏi tán thưởng. 
"Đúng vậy a, Trường Sinh thật là thông minh." 
"Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tương lai Trường Sinh thật sự có thể sẽ ngộ ra đại đạo, phi thăng Tiên giới." 
Lưu Vân sư thúc cùng Bạch Vân sư thúc cũng không khỏi tán thưởng. 
Nhưng loại tán thưởng này vậy mà không thể cho Lục Trường Sinh cảm giác vui vẻ chút nào. 
Trong lòng thở dài. 
Lục Trường Sinh dẫn Lưu Thanh Phong rời đi. 
Sau khi đi ra khỏi đại điện, Lưu Thanh Phong nhìn khuôn mặt rầu rĩ không vui vẻ của Lục Trường Sinh, không khỏi hỏi: "Đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-la-dai-su-huynh/186512/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.