Cố nén ý niệm nói lời thô tục. 
Lục Trường Sinh đi vào trong đại điện. 
Hắn đã quyết định, một khi mình lên làm chưởng giáo Đại La, cái Đăng Thiên Thê này tuyệt đối phải hủy đi, không hủy thì cũng phải cải biến quy tắc, đi bộ lên đây thật sự là quá mệt mỏi. 
"Trường Sinh xin chào sư tôn!" 
"Xin chào Lưu Vân sư thúc!" 
"Xin chào Bạch Vân sư thúc!" 
Đi vào bên trong đại điện, Lục Trường Sinh bày ra đầy đủ lễ nghi. 
"Tốt, tốt, tốt!" 
"Thanh Vân sư huynh, ngươi thu được một đồ nhi vô cùng tốt a, so với đồ nhi ta thu cách đây vài năm, tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ai, chỉ tiếc, mỹ ngọc bậc này đã bị ngươi lấy đi." 
Bạch Vân đạo nhân quả thực rất thích Lục Trường Sinh, gần như mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ nói như vậy. 
"Lời này của ngươi không nên nói lung tung, nếu như bị đồ nhi của ngươi nghe được, sợ rằng sẽ cảm thấy thương tâm, huống hồ có gì mà đáng tiếc? Trường Sinh bái ta làm thầy chẳng lẽ còn sợ bị thiệt thòi?" 
Thanh Vân đạo nhân có một chút tức giận nói. 
Mà Lục Trường Sinh thì trầm mặc không nói, các trưởng bối tranh đấu, hắn không muốn tham gia, cũng tham gia không nổi, ngay cả giảng hòa cũng không muốn, tốt nhất là đánh nhau đi, như vậy trong lòng hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút. 
"Được rồi hai vị sư huynh, đừng đấu võ mồm nữa, vẫn nên thương lượng chính sự trước thì hơn." 
Bạch Vân đạo nhân mở miệng, hắn thật đúng là sợ hai người đánh nhau, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-la-dai-su-huynh/186511/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.