"Trường Sinh!" 
"Trường Sinh!" 
Hồng phong, thanh âm của Thanh Vân vang lên. 
Bên trong gian phòng, Lục Trường Sinh cất kỹ một tấm đan phương, nghe được thanh âm sư phụ, không khỏi đưa mắt nhìn lại. 
Ngoài cửa, Thanh Vân đạo nhân nhìn về phía Lục Trường Sinh. 
Một tầng tà dương chiếu rọi xuống, rơi trên người Lục Trường Sinh, có một loại cảm giác tuấn tú không nói nên lời, cũng có một loại tiên khí rung động. 
Không thể không nói, Thanh Vân đạo nhân đang cảm thấy nhân sinh của mình không còn gì đáng tiếc. 
Nửa đời trước có một hảo sư phụ, dốc lòng dạy bảo mình, hơn nữa còn truyền chức chưởng môn cho mình, tuổi già thế mà còn có thể thu một đồ đệ làm mình nở mày nở mặt như vậy. 
Có đôi khi Thanh Vân đạo nhân cũng phải hoài nghi, mình có phải thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết không. 
"Sư phụ, có chuyện gì mà vội vội vàng vàng như vậy?" 
Lục Trường Sinh nói chuyện chậm chạp, nhưng loại chậm rãi này, lại phát huy vô cùng tinh tế cảm giác tiên khí mười phần kia. 
"Trường Sinh, ngươi không nên gạt vi sư, ngươi đến cùng là cảnh giới gì?" 
Thanh Vân đạo nhân đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi cảnh giới của Lục Trường Sinh. 
"Luyện Khí a, sư phụ, ngươi cũng nhìn không thấu cảnh giới của ta sao?" 
Lục Trường Sinh có chút phát mộng. 
Lưu Thanh Phong nhìn không thấu cảnh giới của mình, hẳn là do cảnh giới quá thấp, vị sư phụ này nghe nói đã độ kiếp rồi, làm sao có thể nhìn không thấu cảnh giới của mình? 
"Trường Sinh, làm người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-la-dai-su-huynh/1482982/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.