Ôn Nhã rất thích tên của Lâm Tuyết Hà, mặc dù khi người này ở trước mặt thì sẽ khiến người ta có cảm giác đây là một vùng băng tuyết ngập trời đầy khắc nghiệt, nhưng lúc thầm đọc trong lòng thì lại cảm thấy là sông băng nhiều năm hòa tan, cảnh đẹp khi vạn vật bừng tỉnh.
Khiến tâm trạng người ta thả lỏng, sắc xuân nảy mầm.
Ôn Nhã quyết định, trước năm mới, cô nhất định phải gọi tên anh một lần.
Đây là một quyết định không có triển vọng đến mức nào cơ chứ.
Bình thường cảm thấy phòng ốc rất trống trải, như thể không có bất kỳ thứ gì cả, lúc dọn dẹp thì lại không hề giống vậy.
Cộng với bộ đang phơi trên ban công, Lâm Tuyết Hà có tổng cộng bảy bộ, đủ cả bốn món, vừa đủ để thay cho một tuần, anh còn có ba vỏ chăn và ba bộ vỏ gối khác để thay, chỉ riêng những thứ này thôi cũng cần chuyển đi chuyển lại hai lần.
Lâm Tuyết Hà đang hấp bánh bao súp trong bếp, Ôn Nhã đã đến từ sớm, đang phụ trách bỏ những thứ trên giường vào túi đựng đồ.
Thật kỳ diệu, rõ ràng hôm qua còn mệt muốn chết, vậy mà chỉ cần ngủ một giấc rồi dậy từ bảy giờ mà cô vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Cũng không biết là vì tuổi trẻ hay là vì sức mạnh của tình yêu nữa.
Khách đến thăm từ sáng sớm không chỉ có một mình Ôn Nhã, khoảng bảy giờ mười hai phút, chuông cửa lại vang lên. Ôn Nhã đang ngồi lấy vỏ chăn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/3319021/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.