Buổi tối trở về nhà, Nhiếp Lạc Ngôn thuật lại chuyện kinh hoàng ấy chobạn thân nghe. Tần Thiểu Trân đang đi công tác, sau khi nghe xong câuchuyện cô cười phá lên.
“Cậu thật vô lương tâm. Mình suýt chútnữa thì chết đuối, cậu có thể cười được à?” Nhiếp Lạc Ngôn nằm ragiường, tâm trạng vô cùng chán nản.
Tần Thiểu Trân lại tiếp tụccười trên sự đau khổ của người khác: “Chẳng phải hiện giờ cậu vẫn sốngsờ sờ đó sao? Khi xưa bảo cậu tham gia lớp học bơi, cậu lại không chịu,bây giờ nếm mùi đau khổ, chắc hối hận lắm ấy nhỉ?”.
Cũng đúng thế thật. Hồi năm thứ hai đại học, có môn Thể dục tự chọn, lúc đó Tần Thiểu Trân nhất mực rủ Nhiếp Lạc Ngôn cùng học bơi nhưng cô đã khăng khăngchọn môn Tennis.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Trình Hạo cũng đăng ký môn Tennis.
Và hôm nay, cô đã suýt mất mạng.
Nhiếp Lạc Ngôn nằm trong bóng tối suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định lấy di động gửi tin nhắn.
Cô hỏi: “Cậu ngủ chưa?”.
Có lẽ đối phương đã ngủ rồi, nên cô chờ rất lâu mà không thấy điện thoạisáng lên. Trong lòng có chút thất vọng, bởi trong đầu cô đã chuẩn bị các nội dung định nói tiếp theo, cô muốn nói cho cậu biết rằng, sau khi cậu đi cô đã bị rơi xuống nước suýt chết đuối.
Nhưng, hình như cậu không cho cô cơ hội.
Những lời đã chuẩn bị không được nói ra, cậu giống hệt như lúc chiều bỗngdưng bỏ về, bỗng dưng trở nên vô cùng xa lạ, cô có cảm giác cảnh tượnghôm đó hai người đi trong cầu thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-trong-loi-noi/114694/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.