Vào ngày này, những người ra ngoài chơi phần lớn là các các cặp tìnhnhân trẻ, họ còn tự nguyện lên sân khấu chơi trò chơi, tất cả đều lànhững nam thanh nữ tú chừng hai mươi tuổi. Vì thế họ chơi rất thỏathích, dường như không phải lo lắng bất cứ điều gì.
Ở độ tuổinày, vốn cũng chẳng có gì phải lo nghĩ, nhưng riêng cô, nay nhớ lại mớibiết khoảng thời gian được vui chơi thỏa thích nhất đều đã giao hết chomột người, từ đó lúc nào cũng phải sống e dè, cẩn thận, hơn nữa còn phải dẹp hết ngọt ngào và đắng cay, bởi không có ai cùng chia sẻ hoặc gánhvác, bởi đó là mối tình đơn phương, vô vọng.
Lúc này trên bục cao giữa sân khấu, ánh đèn sáng chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ trung phơiphới, trên mỗi khuôn mặt ấy đều không che giấu được niềm vui và phấnkhích, họ nắm chặt tay người bên cạnh cùng tận hưởng giây phút hân hoannhư thể xung quanh không còn ai khác nữa.
Có thể do Nhiếp LạcNgôn nhìn quá say sưa, kết quả là chỉ nghe thấy tiếng Giang Dục Phongvang lên bên tai: “Xem ra em rất ngưỡng mộ họ?”.
Vì khoảng cáchrất gần nên khiến cô giật mình, bất giác liếc anh một cái như quở trách, nhấp một ngụm bia xong mới đáp: “Đâu có”. Chỉ là bỗng có chút tiếcnuối, tiếc nuối vì bản thân chưa bao giờ được nếm trải thứ tình cảm chân thực, trong sáng trong những năm tháng ấy.
Cô không biết vị củanó thế nào, không biết trong lòng sẽ vui sướng biết bao khi được nắm tay người mình yêu đi trong vườn trường.
Trong không gian ồn ào, các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-trong-loi-noi/114695/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.