Hạ Du dưỡng bệnh ở bệnh viện được hai ngày. Hai ngày này cơ bản là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nằm đến phát chán.
Hứa Bạch Nghiên cũng túc trực bên cạnh cô suốt hai ngày, mãi đến ngày thứ ba cô không nhịn được nữa liền nhắc lại lần nữa, yêu cầu anh đi tập luyện.
“Anh biết chừng mực, em không cần lo lắng.” Hứa Bạch Nghiên đang ngồi bên cạnh gọt táo cho cô.
Hạ Du hơi bồn chồn nói: “Em không biết chừng mực, em không biết! Anh phải đi tập luyện, em không cần anh ở đây bầu bạn.”
Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, đặt dao gọt trái cây xuống: “Em đang bị thương thế này, vẫn cần người chăm sóc.”
“Có nhiều người chăm sóc em lắm. Hai ngày nay bạn bè anh ngày nào cũng đến thăm em, mà còn có hộ lý ở đây nữa, anh lo lắng gì chứ?”
Hứa Bạch Nghiên biết trong bệnh viện sẽ không có chuyện gì, mà cũng có người chăm sóc cô, thế nhưng anh vẫn lo lắng, vẫn còn hoảng sợ trong lòng.
Đêm cô bị thương, anh đã hối hận đến chết đi được. Hối hận tại sao anh lại đưa cô đến đảo Hạ Vĩ, hối hận tại sao tối hôm đó anh không đến đón cô sớm hơn… mà còn hối hận tại sao anh lại trách cô không đủ yêu, tại sao lại chiến tranh lạnh.
Vô số điều, đầu anh ngập tràn sự hối hận.
Hạ Du cũng nhận ra sự giằng xé của anh, bèn kéo tay anh nói: “Đây là tai nạn, không ai muốn xảy ra cả, không phải là vấn đề của anh.”
Hứa Bạch Nghiên: “…”
“Em sẽ ổn thôi khi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799305/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.