Ngày hôm sau, Hạ Du rời nhà để quay lại trường học. Cô đã ngủ suốt cả ngày Chủ nhật. Dù cơn buồn ngủ không làm giảm sự mệt mỏi trên người cô, nhưng ít ra nó cũng giúp cô ngừng suy nghĩ.
Vào buổi tối, Lâm Oánh về và đoán được chuyện gì đó đã xảy ra nên hỏi cô có ổn không. Hạ Du gật đầu, nói rằng cô ổn, và sáng mai thức dậy sẽ lại là một con người mạnh mẽ.
Thế nhưng cô đã không thể làm một con người mạnh mẽ như lời đã nói.
Thứ Hai, lịch học của cô dày đặc. Hạ Du đi lại giữa các tòa nhà giảng đường, học những môn khác nhau trong các phòng khác nhau.
Sau khi kết thúc tiết ba vào buổi chiều, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi của Tống Dư An. Anh hỏi cô tối nay có tiện đi ăn tối cùng không.
Hạ Du không có tâm trạng để ăn uống. Cô định tìm lý do để từ chối thì nghe anh nói hôm nay là sinh nhật mẹ anh, và mẹ anh đã mời cô đến ăn một bữa cơm thân mật.
Cô Lâm rất tốt với cô. Cô nhớ năm ngoái khi cô ấy tổ chức sinh nhật, cô cũng đã đến, và còn hứa năm nay cũng sẽ đến. Nhưng năm nay cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
“Em quên sinh nhật cô Lâm rồi. Em còn chưa chuẩn bị quà nữa…”
Tống Dư An cười qua điện thoại: “Không sao đâu. Không cần quà đâu. Bữa tối ở nhà chỉ là một bữa ăn đơn giản để mừng sinh nhật một cách thân mật thôi mà. Thế này đi, sau khi em tan học vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799285/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.