Bảy giờ ba mươi phút sáng, sương mù tan hết, mặt trời lên cao, rải những tia nắng lấp lánh trên ban công. Quán ăn sáng ở góc phố đã mở cửa từ lâu, những chiếc lồng hấp bốc hơi nóng nghi ngút. Người già, trẻ em và những người trẻ đi làm đang xếp hàng mua đồ ăn sáng.
Hạ Du bước ra khỏi khu chung cư, xếp vào cuối hàng rồi từ từ đi lên. Quán này đã mở được nhiều năm. Trước khi đi học đại học, cô hầu như ăn sáng ở đây mỗi khi đến trường.
Sau khi mua đồ ăn sáng cho cả năm người, cô quay về khu chung cư.
Bố cô, Hạ Thừa An, đã dậy và chuẩn bị đi làm. Ông lấy một phần đồ ăn sáng, dặn Hạ Du dìu mẹ ra khỏi phòng rồi vội vã rời đi.
Hạ Du gõ cửa và bước vào phòng ngủ chính. Bà Đường Uyển Hoa đã tỉnh.
“Hôm qua con về muộn lắm phải không?”
Hạ Du gật đầu: “Con dìu mẹ đi vệ sinh nhé.”
Một chân bà Đường Uyển Hoa bó bột. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Du, bà chống nạng đi vào phòng tắm. Sau khi đưa mẹ đến bồn rửa mặt, Hạ Du nhìn chiếc nạng. Ánh mắt cô khẽ lay động, bất giác nhớ đến một người không lâu trước đây cũng vì chấn thương ở chân mà phải dùng nạng mỗi ngày.
“Nếu mẹ không bị thương ở chân, có phải con vẫn chưa chịu về không?”
Giọng bà Đường Uyển Hoa kéo cô về thực tại. Hạ Du nhìn người trong gương: “Không phải. Con cũng đang xem vé máy bay rồi.”
“Thế tối qua về gấp, vé máy bay có đắt lắm không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799284/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.