Bão tuyết xóa đi mọi dấu vết, im hơi lặng tiếng phủ cả thành phố thanh một màu trắng bạc. 
Tần Chính lái xe rất nhanh, loại tốc độ mà bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn khiến cho mọi thứ văng ra ngoài, người chết xe hỏng. 
Phối hợp cùng gương mặt đen tối không rõ tâm tình, không khí trầm lặng trong xe giống như đây là chuyến xe đi đến địa ngục. 
Cơ thể Đường Y Y vì tốc độ của xe xảy ra trạng thái khẩn trương, cô nhắm mắt lại, trên mặt không còn một giọt máu, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. 
Tuyết rơi ngày càng nhiều, anh muốn làm cho cô kinh hoàng khiếp sợ. 
Không biết qua bao lâu, tiếng thắng xe chói tai vang lên theo sau là giọng nói không có nhiệt độ của Tần Chính – “Xuống đi.” 
Đường Y Y mở cửa xe, nghênh ngang rời đi. 
Lấy lại tinh thần, cô phát hiện chỗ mình đang đứng là một bệnh viện. 
Tần Chính có ý gì? 
Suy nghĩ Đường Y Y bắt đầu chuyển động, cô quan sát người ở bốn phía, cười tự giễu, dùng tay khép khép lại áo len lông cừu đang mặc trên người, cất bước đi vào bệnh viện. 
Trong hành lang, Bạch Bân đang nói chuyện với vài người đồng nghiệp, nhìn thấy hình dáng mảnh mai xuất hiện trong tầm mắt, anh sửng sốt, trong nhất thời anh không biết làm sao. 
Tôn Quân lấy làm kỳ lạ hỏi – “Như thế nào…” 
Giọng nói của cô đi theo ánh mắt Bạch Bân nhìn thấy người con gái đó, đột ngột im bặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233844/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.