Đường Y Y và Lưu Đình Vân bước ra từ toilet, chỗ ngồi trống không, không có người. 
“Đi rồi?” 
Mặt mày Lưu Đình Vân hớn hở, Đường Y Y lại cảm giác có một tia không tầm thường trong chuyện này. 
“Đừng để ý.” Lưu Đình Vân lập tức vui vẻ như lúc ban đầu – “Chúng ta đi dạo phố.” 
Đường Y Y bị cô dắt ra ngoài. 
Ánh sáng mặt trời ngày mùa đông ngắn, chẳng bao lâu sau màn đêm dần phủ xuống, khiến người ta trở tay không kịp. 
Đường Y Y và Lưu Đình Vân ăn uống no say, cơ thể mệt mỏi co quắp ngồi trên ghế dài cạnh cầu, lúc này Tần Chính lại xuất hiện. 
Anh mang Đường Y Y ra ngoài dạo một vòng, rồi lại mang về, bỏ vào lồng, nhốt kỹ. 
Không khác gì nuôi chó mèo. 
Nhìn thấy Tần Chính, toàn bộ vui vẻ của Đường Y Y đều tắt lụi, khi anh bước tới gần cô ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngấy quanh quẩn thân thể anh. 
Xe dừng tại quảng trường, Đường Y Y đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy âm thanh vang lên cạnh tai – “Em lên phía trước ngồi.” 
Mắt cô mở ra, Đường Y Y không nhìn qua Tần Chính, cũng không hỏi thêm gì, cô bình tĩnh cầm lấy túi xách ngồi vào vị trí cạnh tài xế, đối với sự khác thường của Tần Chính không có một tia thắc mắc. 
Một lúc sau, có một cô gái bước lại, Lục Sơn bước xuống xe, khom người mở cửa sau xe, cô gái cười nói cảm ơn, lập tức ngồi vào vị trí Đường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233845/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.