Âm thanh Tần Chính vang lên, kèm theo tiếng thở dài thương cảm – “Có phải em cảm thấy khổ sở, bi thống, tuyệt vọng?”
Cô gái nằm trên giường nhắm mắt lại.
Nhịp độ phập phồng trên cơ thể cô hết sức nhỏ, hô hấp nhẹ đến mức không nghe thấy được, sức sống yếu ớt hơi thở mỏng manh.
Thật đáng buồn, thật vô vọng.
Ánh mắt Tần Chính như khóa trên gương mặt tái nhợt của Đường Y Y, anh cực độ chán ghét bộ dạng của cô như vậy, giống như cô không để cái gì vào mắt, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì.
“Điếc?”
Đường Y Y không hợp tác trả lời, giống như người mất đi tri giác.
Đầu vai cô bị một nguồn sức lực lớn kiềm chế, bức bách cô rời khỏi giường, cưỡng chế cô nửa nằm nửa ngồi, sức lực ấy cũng không biến mất, ngược lại càng mạnh thêm khiến thân thể cô đau run rẩy.
Nhìn thấy đôi môi Đường Y Y run rẩy, khóe môi Tần Chính ngoéo lên một cái, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô – “Tôi còn tưởng rằng em quên mất cảm giác đau là gì rồi.”
Lúc này cô còn không chịu nhìn anh, một bộ dáng bi quan chán đời, ngực Tần Chính giống như bị lửa đốt, anh quát lên ra lệnh – “Đường Y Y, mở mắt ra cho tôi!”
Giống như anh mong muốn, Đường Y Y mở hai mắt ra, nhìn sâu đôi mắt hình vòng cung xinh đẹp của cô không có một tia gợn sóng cảm xúc, không buồn không vui.
Cô rất khó chịu, nhưng không lộ ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233843/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.