Ở đầu bậc thang, Lưu Đình Vân ôm Phú Quý, tay cầm bình dấm, bị vài người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện áp bức đứng ở đó, xung quanh đều tỏa ra sát khí.
Từ đầu kẽ ngón chân đến ngọn tóc của cô đầu tỏa ra sự sợ hãi, đến chú mèo Phú Quý cô ôm trên tay cũng run nhè nhẹ.
Những người này tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện, nếu trong lúc này cô có hành động gì khiến họ phát hiện sẽ bị đánh hết sức thảm.
Hủy dung là chuyện nhỏ, chỉ sợ tàn phế mới là chuyện lớn.
Đây chính là trực giác của một cô gái ba mươi tuổi.
Trong đám có một người đàn ông bộ dáng cực kỳ tuấn tú đang chơi với một con dao nhỏ, gấp lại rồi mở ra, bóng dao xoẹt qua mắt của Lưu Đình Vân, cô hơi hèn nhát rụt đầu lại, không dám thở mạnh.
Khoảng cách người đó với cô ngày một gần, gần đến nỗi có thể cắt vỡ cổ họng của cô khiến cho máu tươi phun tại chổ.
Lưu Đình Vân nghĩ trong bụng, thầm hối hận muốn chết. Tại sao phải mở cửa? não bị úng hay sao? Ngay cả con nít đều biết khi có người lạ không nên mở cửa!
Y Y đâu? Những người này dường như chỉ khống chế một mình cô. Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện có liên quan gì đến Y Y.
Lưu Đình Vân không ý thức bóp Phú Quý một cái, Phú Quý đau quá cào cô.
Tiếng bước chân ngày càng gần, một người một mèo đều run rẩy.
Đứng ngoài cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233819/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.