Dừng lại trước cây anh đào vừa nãy Tẫn Ngọc nghỉ chân, Y đột nhiên lên tiếng rồi khẽ thả Cậu xuống. Tẫn Ngọc vì lo ủ rũ, lời nói của Lăng Sương lại quá nhanh không thể nghe rõ. Tẫn Ngọc nhăn mặt đáng thương kéo kéo chân Y
"Ta tên Diệp Lăng Sương, nghe rõ rồi chứ?"
"Rõ rồi rõ rồi, Sư phụ là Lăng Sương"
Gương mặt mếu máo ban nãy được thay bằng dáng vẻ sáng lạn, liên tục lẩm nhẩm tên Y với biểu cảm sung sướng. Lăng Sương mặt không chuyển sắc đặt Dương Nguyệt kiếm xuống tảng đá lớn gần đấy, trong tay áo lấy ra một thanh kiếm gỗ so với Dương Nguyệt nhỏ hơn gấp ba lần đưa cho Cậu
"Trước khi cầm Dương Nguyệt, dùng kiếm gỗ luyện tư thế. Kiếm này có linh, không thể tùy tiện vung loạn"
Tẫn Ngọc cầm lấy kiếm gỗ vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn chém lung tung vài đường lại ngước lên dùng ánh mắt mang vài phần thương đau hỏi Y
"Sư phụ, kiếm này so với Dương Nguyệt chỉ nhẹ hơn một chút. Gỗ cũng nặng thế này ạ?"
"Kiếm gỗ dùng để luyện tập linh lực, không thể so với gỗ thường"
"Vậy...có thể cho đệ tử cây nào vừa tay hơn một chút không?"
Lăng Sương liếc nhìn Cậu đang chật vật với thanh kiếm nhỏ, mặt vô cảm quay sang chỗ khác không nhìn đến Tẫn Ngọc nữa. Thấy Y quay đi không nói, lập tức một trận tủi thân ập đến, khoé mắt cũng ân ẩn tầng sương mờ nhưng lại kiên cường nén lại không cho rơi xuống
Bỗng từ xa một thân ngọc y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-den-nguoi/2838628/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.