Bách Chiến Thần lúc này có một vị Môn Chủ vẫn chưa thấy dạng, trong tĩnh thất của Gã đang có một người ung dung nằm dài trên tràn kỉ
Cách cửa bật ra mạnh mẽ, vang lên một tiếng lớn khiến con người nhàn nhã kia thoáng giật mình lên tiếng mắng
"Này! Khổng Mạc Hiên, ngươi từ sớm ra khỏi cửa không mang ta theo. Bây giờ vừa trở lại đã đem nửa hồn 3 vía của ta đi là thế nào?"
Gã hung tợn liếc người kia một cái, ngồi xuống ghế, tùy tiện giật lấy phiến quạt phẩy như vũ bão. Tựa hồ muốn thổi hết cơn bực tức nào đó ra khỏi người, tên kia vẫn không biết nặng nhẹ nhe răng đi vòng quanh Gã. Thiếu đánh nói
"Môn Chủ Bách Chiến Thần uy vũ của chúng ta hôm nay lại bị ai đó đạp trở về à?"
"Im lặng hoặc ta cắt đứt lưỡi của ngươi"
"Hừ, cũng chỉ có vậy. Ngươi bị Ma tộc kia đạp đi liền đem ta trút giận, ta khinh!"
Vừa dứt lời, Mạc Hiên đã không nương tình mở lớn cánh cửa búng tên lải nhải kia ra ngoài. Lực đạo đóng cửa đương nhiên cũng không nhỏ, tiếng quạt giấy vang lớn đến nỗi có thể nghe một cách rõ ràng. Hạo Vũ ấm ức đứng lên xoa xoa bàn toạ thét ngược vào trong
"Tưởng hơn ta một bậc thì hay lắm chắc. Ít nhất ta cũng là Tiêu Thần Túc Hạo Vũ và không bị đạp bay khỏi đại điện Ma tộc như ngươi!"
Vẫn là khi câu nói vừa dứt, chén trà ngọc trắng xoá bay từ cửa sổ đập vào đầu Hạo Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-den-nguoi/2838627/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.