Một tiếng hét phủ định vang khắp động băng lạnh lẽo, giọng nói Cậu khàn khàn rung lên từng đợt. Đới Nguyệt Lan im lặng nép người sang một bên lộ ra mảnh băng trong trẻo như gương phía sau, Tẫn Ngọc nhìn bộ dáng lúc này của bản thân, lòng vỡ tan tựa như rơi xuống vực thẳm ngàn trượng
"Không đúng...dù sau cũng chỉ là một ấn kí Ma Tộc"
"Ta tuyệt đối không phải Ma Tôn gì hết!"
Đới Nguyệt Lan vẫn quỳ một gối, giọng điệu vẫn cung kính chầm chậm như lúc đầu
"Hắc Huyết Điện này ta đã cai quản được hai trăm năm, nên giao lại cho chủ nhân của nó"
"Ta đã nói KHÔNG PHẢI!"
Tẫn Ngọc lúc này như điên rồi, bật người ôm đầu la hét trong vô định. Thân thể thiếu niên gầy yếu lung lay như ngựa hoang lạc đường muốn trốn chạy khỏi bóng đêm đang dần cuốn lấy Cậu
"Ta là Tẫn Ngọc, đại đệ tử của Diệp Lăng Sương. Mãi mãi là như vậy!"
Nguyệt Lan đánh đôi mắt sắc lạnh nhìn đến đứa trẻ non nớt đang liên tục kêu gào kia, tiếp tục khụy gối hô lớn
"Thiên Thiên Ma Thượng - Huyết Hắc Trì Vân - Hoàng Hà Minh Thượng - Điểm Hồn Hoàn Sinh"
Từ nơi Tẫn Ngọc ngồi bỗng xuất hiện một luồng khói đen dày đặc từ đâu toả ra nuốt chửng lấy thân thể đang ra sức vùng vẫy của Cậu. Tiêng la hét đau đớn vang ầm trong động băng khô lạnh
Đới Nguyệt Lang quỳ ở đó, gương mặt vẫn bình thản nhưng bàn bay chống dưới băng không biết từ khi nào đã siếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-den-nguoi/2838603/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.