"Sư...Sư bá..."
"CÂM MIỆNG!"
Trân Tĩnh mang nét hung hãng lao đến đâm một kiếm vào vai Cậu rạch một đường, thấy Tẫn Ngọc ngồi im lãnh kiếm, Hắn lại nghiến răng rút mạnh Xích Viêm, trên mặt mang hàn ý, cười nói
"Ngươi nghĩ lãnh xong một kiếm thì ta sẽ bỏ qua tên nghiệt đồ như ngươi?"
"Khi Sương nhi mang ngươi về đáng lẽ ta nên lúc đó đâm ngươi một kiếm trừ hoạ"
"Chỉ vì ngươi..."
Tẫn Ngọc mặc những vết thương trên người đang tuôn ướt đẫm y phục, ánh mắt đờ đẫn ngồi như một khối gỗ vô tri. Nghe từng lời trách phạt của Hắn, từng lời gào thét như cào loạn tâm can non nớt của Cậu một cách tàn nhẫn
"Sương nhi vậy mà lại truyền gần hết linh lực cùng đan nguyên, chỉ vì ngăn dòng máu Thiên Ma trong ngươi bạo phát, nó e sợ ngươi sẽ bị tâm ma quấy nhiễu nên đêm nào cũng ra sức trót linh lực trấn an ngươi"
"Đệ đệ ta hiện tại gần như là một phàm nhân bình thường không hơn không kém, bao nhiêu linh lực trăm năm hắn tu luyện đều bị ngươi nuốt sạch"
"Yêu nghiệt nhà ngươi đã vừa lòng chưa!!"
Tẫn Ngọc che lại đôi tai yếu ớt đang bị giằng xé bởi ngôn từ cay nghiệt, đôi mắt ướt đẫm lăn dài tinh thể của Cậu rợn lên đau đớn
"Ta không biết...ta không biết gì hết"
"Không phải...ta không hại sư phụ..ta không có..."
Tẫn Ngọc gần như bịt tai gào thét ngăn cản những câu nói Trân Tĩnh lọt vào tai, những mảnh kí ức yếu ớt chạy dọc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-den-nguoi/2838604/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.